LINH VŨ
Em Lay Giọt Nắng
Vai em thoáng ngả bóng chiều
Ngày đi mắt ướt trăm điều thiên thu
Chân về chưa kịp lãng du
Em lay giọt nắng vuờn thu rụng vàng
Ðất trời khúc bỗng trầm vang
Ðôi chân lấm bụi nhịp đàn âm xưa
Mười năm cổ tích đêm mưa
Người xoay bóng lạ chạm vừa nguyên sơ
Áo em trắng đủ vườn thơ
Tuổi xuân ta có đêm chờ ngu ngơ
Em! Một góc trời ta nhớ
Buồn nơi đâu sao trăng vỡ đêm mơ?
Trả Vay
Có đêm đen vì tình yêu biết khóc
Mất em rồi ta mới biết cô đơn
Đời vay trả. Em nợ ta một kiếp
Thôi cũng đành ta chẳng tính thiệt hơn
Cơn Bão Cuối Đông
Hôm nay mưa bão đầy trời
Trước nhà lá rụng rã rời thân cây
Tôi nhìn tôi dáng hao gầy
Giật mình mới biết bão đầy trong tim