BAN BIÊN TẬP


Trân trọng giới thiệu

Tác Phẩm Mới
LỜI THƯƠNG GỬI HUẾ
Tác giả: Hoàng Thị Bích Hà
         Bùi Hoàng Linh


 

Một số bài trong tác phẩm:
 
LỜI THƯƠNG GỞI HUẾ
 
Ai di trú qua một miền đất khác
Để Huế buồn man mác một trời thương
Mỗi nắng mưa xứ Huế cũng đoạn trường
Mùa lụt bão Huế trần ai nỗi khổ
 
Mùa đông Huế lạnh về chiều mưa đổ
Buốt làn da khi mỗi đợt gió lùa
Rứa mà rồi thương nhớ vẫn chưa bưa
Nỗi da diết thấm đẫm mùa mưa rét
 
Ta thử chọn một nơi nào khác Huế
Ở xứ người, đủ tráng lệ văn minh
Nhưng nơi đâu non nước có hữu tình?
Như xứ Huế của mình thương đến rứa!
 
Rất có thể Huế không bằng nơi khác
Sự phồn hoa đô hội của thị thành
Nhưng có điều dẫu đi cả năm châu
Có những thứ không tìm đâu như Huế!
 
Vẫn biết Huế chỉ là vùng đất mới
Bảy trăm năm...so với "bốn nghìn năm"
Cả tinh hoa tứ xứ hội tụ về
Làm nên Huế của Kinh Kỳ một thuở
 
Những món Huế nếu làm từ xứ khác
Thiếu căn cơ mùi vị nước sông Hương
Là món Huế sẽ không còn nguyên vẹn
Hương vị ẩm thực có thể cảm qua tim
 
Ăn món Huế với một tinh thần Huế
Không đâu bằng xứ sở của "mười thương"!
Dẫu sa chân lạc bước đến mười phương
Chắc hẳn bạn cả đời không quên Huế
 
Mỗi bước đi cũng ngậm ngùi quyến luyến
Thuở sách đèn, cánh phượng với mùa thi
Bóng dáng ai áo trắng buổi tan trường
Sẽ vương vấn nặng lòng khi cất bước
 
Nhất là khi xuân đã về, tết đến
Nỗi quặn lòng thương nhớ Huế nhân lên
Biết chia xa do binh biến đổi dời
Hay phận gái theo chồng mới phải đành xa Huế
 
Rất có thể vì muôn ngàn lý lẽ
Huế không bằng nơi khác của giàu sang
Nhưng ai đi xa mà không khỏi mênh mang
Nỗi đau đáu xốn xang về Cố Quận.
Novena, Singapore ngày 5/01/2020
Bích Hà 
 
 GỞI TẶNG NGƯỜI XA HUẾ

Vua đã chọn nơi này làm Kinh Đô một thuở
Sao người đành bỏ Huế lại mà đi?
Dẫu thời gian đã thăng trầm hưng phế
Tử Cấm Thành trầm mặc vẫn uy nghi
Những biến thiên dâu bể có hề gì
 
Kinh Thành Huế trong lòng người vẫn vững
Chiếc bình phong- núi Ngự Bình sừng sững
Hương Giang là dải lụa dịu dàng buông
Rứa mà người đành đoạn bỏ đi luôn
 
Câu thương nhớ gửi buồn về cố quận
Nợ tang bồng hết tuổi xuân chưa trả
Giờ tóc sương vẫn dấn bước xa xôi
Gót phong trần có khi nào chợt mỏi?
 
Hãy trở về mùa sen nở Tịnh Tâm
Chiều Kim Long nghe chuông chùa vọng lại
Ngắm hoàng hôn từ phía phá Tam Giang
Đường Ngô Quyền màu hoa điệp rực vàng
 
Thuở tan trường vờn bay tà áo trắng
Trời mùa hạ Vịnh Lăng Cô đẹp lắm!
Bạch Mã là đây! “Đà Lạt” chẳng đâu xa
Làn mây trôi hoa gạo nở tần ngần
 
Sắc thắm đỏ níu chân người lãng tử
Chè long nhãn ngọt ngào sen hồ Tịnh
Ẩm thực cung đình…
đừng lỡ bước khách tao nhân!
 
Em sẽ chờ như chim én đợi mùa xuân
Mắt xa xăm dịu dàng bên ô cửa
Đường vạn nẻo nhưng trở về chỉ Một
Còn kiếp nào em đợi nữa cố nhân ơi!
 
Sài Gòn ngày 20/5/2020
 
GỬI HUẾ CHO ANH

Em yêu Huế rất nhiều anh có biết
Yêu dòng Hương, yêu đỉnh Ngự xanh rờn
Yêu Hoàng Thành trầm mặc bóng thời gian
Và tất cả rong rêu miền phủ đệ
 
Nên vì thế viết chỉ toàn với Huế
Cầm bút lên là cứ Huế mà thôi
Đất nước ta có lắm cảnh hữu tình
Sao lại viết tình thơ toàn là Huế?
 
Hồn thơ em- Huế hun đúc bồi bổ
Viết đôi dòng trả nợ Huế đó thôi
Tận ngày xưa có câu hát bên nôi
Cũng có lúc gợi về quê xa xứ
 
Nơi gốc gác tận đàng ngoài lậng đó
Tổ tiên ngày nào đã theo chúa,…phò vua
Tất cả giờ gửi lại ở miền xưa
Để nhớ Huế với thật nhiều da diết
 
Dệt tình thơ cũng đôi vần tha thiết
Với ân tình cho Huế cả cho anh
Thời gian trôi, tuổi trẻ cũng qua nhanh
Gửi Huế lại cho anh- em làm người xa Huế
 
Vẫn trầm tư và dịu dàng như thế!
Huế vẫn buồn không biết tại vì răng?
Hành phương Nam- tiếng “dạ thưa” làm vốn
Đi cùng trời cuối đất để quên anh!
Sài Gòn, ngày 21/9/2020
Bích Hà

 
TÓC TRẮNG
 
 Ta trở về trong nỗi nhớ bàn tay
Những ký ức rêu xanh vừa thức dậy
Dòng sông lặng lưu hình tà áo cũ
Em qua cầu trong buổi sớm mờ sương
 
Tóc trắng bởi đã nhớ nhiều kỷ niệm
Đa đoan chi cho thơ cũng ngậm ngùi
Nhưng nếu được trở về ngày quá vãng
Ta vẫn cầm phong thư tím trao em
 
Em rồi sẽ có một đời sống khác
Dòng sông xanh sẽ chảy phía không anh
Thì thành phố vẫn mưa giăng rêu phủ
Trên đền đài lăng miếu của hoài thương
 
Để có khi xa ngoái vọng cố hương
Bên ngực trái sao nghe dường đau nhói
Một vết thương ngọt ngào thời thơ dại
Khắc nhẹ thành vết sẹo của đời nhau.
Sài Gòn, ngày 14/06/2018
Bùi Hoàng Linh
 

  Trở lại chuyên mục của : Ban Biên Tập