GIẤC MƠ – CÕI VĂN CHƯƠNG NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH

Nguyễn Lương Vỵ
 
Năm 12 tuổi, cô bé Nguyễn Thị Khánh Minh (NTKM) đã viết xuống 4 câu thơ hồn nhiên, trong veo, kỳ vĩ, lạ lùng:
 
“Chú chuồn kim nhỏ
Khâu vào trong gió
Một nghìn giấc mơ
Em về qua đó…”
 
Năm 14 tuổi, cũng giọng thơ hồn nhiên, trong veo, kỳ vĩ, lạ lùng ấy, có thêm một chút thảng thốt trong ánh mắt rất nhân hậu, cô bé NTKM viết tiếp:
 
“Em giơ tay hứng giọt mưa mùa đông
Nhịp nước nào rơi trong tiếng lạnh lùng
Tay em bé nước tràn không đủ nắm
Nên buồn buồn nước vỡ bâng khuâng…”
 
Những câu thơ tinh khôi ấy đã bay đi cùng tháng năm, như vừa mới đây thôi! Ồ không! Chiếc bóng, giấc mơ của cô bé NTKM nửa thế kỷ trước, giờ đây vẫn lung linh, long lanh, tràn ngập cảm xúc:
 
Vườn đêm đầy quá, mộng
Ô chiêm bao được mùa
Đừng mong tôi về nữa
 
Ở lại cùng giấc ngủ
Sống thực một kiếp mơ
Nhớ chi đời huyễn ảo
 
Ảo thực hai mặt soi
Một phiến đời lá mỏng
Chông chênh mãi hẹn hò
 
Một giấc mơ. Tôi sống
Một giấc mơ ăn đời
Một giấc mơ ở kiếp
 
Đừng mong tôi về nữa
 
(Một Giấc Mơ – Trích trong tập thơ Ký Ức Của Bóng, NTKM, 2012.)
 
Cô bé NTKM năm xưa, giờ đây, nữ sỹ NTKM vẫn thế, vẫn “Một Giấc Mơ,” “Một giấc mơ. Tôi sống / Một giấc mơ ăn đời / Một giấc mơ ở kiếp… / Đừng mong tôi về nữa”
 
Vì sao tôi phải dài dòng khi vừa đọc xong, đọc một mạch suốt đêm, đọc chậm lại những trang văn, những con chữ như những đàn chim đang vỗ cánh chao nghiêng bay lên, khi ẩn khi hiện, khi tưng bừng líu lo giọng hót?
 
Những trang văn “Bóng Bay Gió Ơi!” của NTKM, đúng hơn, là những trang tản-văn-thi đẹp đến nao lòng! Đẹp vì hồn vía của Chữ, đẹp vì tấm lòng, ký ức, giấc mơ của tác giả gửi vào Chữ, trọn vẹn, tha thiết, thủy chung với mình, với người, với đời, với cõi văn chương tràn đầy niềm bi mẫn.
 
Cõi văn chương NTKM là Giấc Mơ (viết hoa!) Giấc Mơ rất thật và rất mộng. Giấc Mơ ấy, hình như trọn đời nữ sỹ đã xem đó là tâm huyết, tâm hồn của mình. Giấc Mơ chính là Ký Ức Của Bóng lung linh long lanh. Giấc Mơ chính là hiện thân của nữ sỹ, trong và ngoài, trước và sau, ẩn và hiện liên-tục-trong-từng-phút-giây: “... có ai đã cảm thấy đi bên cạnh những phút giây thường ngày là nhịp đập vời vợi của giấc mơ? giấc mơ ủ mùi hương của quá khứ lẫn ngày mai, giúp ta đi những bước nhẹ nhàng. Giấc mơ thời gian, bạn ơi…”(Theo Cảm Xúc Mà Đi.) Theo tôi, đó là cõi văn chương rất hiếm hoi trong thời đại nhiễu nhương và đầy tai ương bất hạnh nầy.
 
Cõi văn chương NTKM rất nhạy cảm trong từng tiếng rơi nghiêng của một chiếc lá, trong từng mùi hương của ngọn gió, sương cỏ quê nhà, trong từng hơi thở nhẹ đau đáu trầm luân của người cha rất mực dấu yêu, trong cái chết oan khuất bi tráng của một bậc nữ lưu vô song Nguyễn Thi Lộ, trong từng kỷ niệm rất mong manh, rất thơ mộng của từng người thân, bằng hữu…
 
Cõi văn chương NTKM rất nhẹ nhàng, sâu lắng những nỗi đau. Những nỗi đau rất diệu kỳ! Càng thấm vào, tâm hồn tôi càng xanh hơn, trong hơn, sáng hơn. Niềm đồng cảm, tương ứng chăng? Nhiên! Đúng vậy!!!
 
Và, Giấc Mơ (viết hoa)? Phải chăng, mỗi chúng ta đều đang sống trong Giấc Mơ của riêng mình? Giấc Mơ rất thực và rất mộng? Mỗi một sát na là rợp bóng Thiên Thu?
 
“Giấc mơ thời gian, bạn ơi…”
 
Giọng thầm thì, thủ thỉ của nữ sỹ vẫn còn vang bên tai tôi lúc trời vừa rạng sáng. Suốt đêm, tôi đã đi tìm, đã bơi, đã bay, đã nhập vào trong Giấc Mơ của bạn tôi.
 
“Giấc mơ thời gian, bạn ơi…”
 
Cảm tạ nữ sỹ! Tôi cũng vừa quay về với tôi. Nghe theo lời khuyên của nữ sỹ, tôi đã đi tìm, đã bơi, đã bay, đã nhập vào trong Giấc Mơ của tôi rồi!
 
Đẹp đến nao lòng! Bóng Bay Gió Ơi!
 
Calif., cuối Thu 2014.
 
 
 
 
  Trở lại chuyên mục của : Giới Thiệu