TRẦN THÙY LINH


Gọi Nắng

(trích tản văn "Những mẩu chuyện Đà Lạt" của#linhtran)

Vào một ngày nọ, một mình một ngựa sắt tôi lang thang trong những cánh rừng Đà lạt. Và cũng như bao lần lang thang khác, điểm đến không quan trọng, mà quan trọng là đường đi. Con đường nhỏ dần, lên cao, rồi xuống dốc, dẫn tôi xuyên qua những cánh rừng trên cao nguyên. 

Mùa hè cao nguyên thật lạ, sương mù từ trên đỉnh núi lan xuống rừng, tràn qua những gốc thông, đáp xuống mặt đường ngay cả khi những tia nắng đầu tiên đã xuất hiện. Mùi lá thông ngập tràn trong không khí buổi sớm mai. Tôi đuổi theo những tia nắng nhảy nhót, thoắt ẩn thoắt hiện trong một trò chơi trốn tìm cùng mặt trời. Nắng xà xuống con suối nhỏ chảy xuống nhà máy thủy điện đá cổ xưa, nhảy nhót trên những phiến đá. Tôi ngồi bên bờ suối. Mùi ẩm mốc của lá thông, mùi đất ai ai và mùi đá quyện vào không khí tinh khiết của rừng trong sương sớm bỗng cồn cào gợi nhớ. Cái nhớ kỳ lạ, không liên quan tới nơi mình đang ở mà lại như quá liên quan. Nhớ những đồi cọ Phú thọ trong cái nắng hè vàng rực rỡ. Nhớ những ẩm ướt của lá tràm và hương dây leo dại quấn quít khi chèo thuyền trong rừng ngập mặn Trà sư. Nhớ những gốc chuối ngập tới ngang thân, chỉ còn những đọt lá non nhô mình trên mặt nước vào mùa nước nổi miền Tây. Nhớ dòng suối chảy ngang cánh rừng bên nhà con gái nơi xa, những đốm lửa và tiếng nổ lép bép của những cành thông khô trong khu rừng miền nam nước Đức năm nào....
Nỗi nhớ kỳ lạ, không liên quan tới nơi mình đang ở mà lại như quá liên quan.

Tôi đã đi như một tờ giấy trắng và giờ đang mải miết quay về. Về với cọ, với màu, với rừng. Để được về với mình, và cất tiếng


Gọi Nắng



Rừng Hè Đà Lạt



  Trở lại chuyên mục của : Trần Thùy Linh