Hương Mùa Thu
Mùa thu và Hoa cúc
Hàng năm, khi tháng mười về, tự nhiên cứ thấy có một sự bồn chồn khó giải thích nổi. Có buổi sáng, chợt nhìn thấy những cánh hoa vàng rực cắm trong xô nứơc của ngừơi bán hoa bên lề đường mới chợt hiểu tại sao. Giữa những ồn ào, người xe nườm nượp như không bao giờ dứt của cái xứ nhiệt đới quanh năm nắng này, cái vạt vàng ấy rực lên, mà vẫn lặng lẽ không phô trương, không ganh đua cùng người cùng xe. Một khỏang lặng như dấu chấm sau một câu dài. Một nốt si trầm , giữa những la, son, rê, mí. Cúc vàng thu giữa nắng hè Sài gòn.
Ngày xưa, hoa cúc chỉ bắt đầu xuất hiện khi thu tới, khi tiết trời đã se se và cái nắng đã nhuốm màu hanh hao. Những bông cúc ngày xưa thật khác xa với những bông cúc giống „tây lai„ thẳng đuồn đuỗn của thời bây giờ. Vẫn còn nhớ như in góc nhỏ ở chợ Âm phủ, ngay bên lề đường có một bà bán hoa cúc vàng trong quang gánh. Một bên là những bông cúc đại đóa còn ngậm sương, một bên là những bông cúc cánh trắng mỏng tang, thân xanh mềm mại, cúc tím nhạt dịu dàng, cúc tím sẫm đằm thắm, cùng vài lọai cúc vàng khác thọat nhìn cứ tưởng hoa dại. Chưa tới nơi đã nghe thoang thỏang mùi thơm tỏa ra từ những cánh hoa và nhất là từ những chiếc lá hình chân vịt. Một mùi thơm dễ làm say lòng người. Ai bảo hoa cúc không thơm? Hoa thơm và lá lại càng thơm. Mùi thơm ấy tới từ nơi mình ít ngờ nhất, nó bắt mình phải „ lắng nghe“ mới thấy. Có cố gắng tới mấy thì cũng không thể so sánh được với mùi gì khác. Chỉ biết rằng, hương của cúc giống như hương của mùa thu. Có mưa cuối mùa, có nắng nhạt nhòa, có hương của đồng lúa vào mùa chín và có gió heo may. Có mùi của nhớ và có sắc của thương.
Có rất nhiều điều trên đời này, chỉ nên cảm nhận mà không thể và cũng không nên diễn tả thành lời.
(Trích tản văn “Hương của mùa”)