TRẦN THÙY LINH


Đi Cùng Mùa Thu

... Tôi đi sâu vào rừng. Con đường mòn nhỏ phủ đầy lá khô mềm cuốn lấy từng bước chân. Khí lạnh nhuộm những ngón tay trần nhiệt đới bằng một màu hồng run rẩy. Nhặt một nắm lá . Chạm vào hồn thu.

Nghe mùi ẩm ướt. Nghe mùa ngủ quên trên từng ngón tay. Nghe tiếng gió từ hồ thổi về sao da diết, nghe tiếng lá xào xạc đỏ, xanh trên đầu. Bỗng thấy như được đón chào. Bỗng thấy lạc lối, quên đường về....

Những giây phút hòa vào thiên nhiên ngày một hiếm đi trong cuộc sống thời nay, nhất là khi dịch bệnh vẫn đang hoành hành.

Nhớ những mùa thu đã đi qua. Khi cái hối hả, âu lo của cuộc sống thường nhật lùi lại phía sau, khi được đắm chìm trong làn sương hay làn mưa dăng dăng nơi rừng vắng, khi thấy núi bỗng trải dài dưới chân, và rừng xanh bỗng vàng óng ánh hay đỏ ối lúc chiều tà…

…đó là lúc tâm hồn bạn dịu lại.

Đó là lúc trái tim rộng mở, để đón nhận thiên nhiên, đón nhận bao điều mới mẻ. Để năng lượng của mùa, sức sống của cây cối và đất trời len sâu trong tâm hồn.

Những chuyến đi trải ra bao cảm xúc, mang lại bao suy nghĩ đầy mâu thuẫn, nhưng là động lực cần thiết cho chuyển động của đời người....

Bao giờ mới lại được nắm tay đi cùng mùa thu?






 
  Trở lại chuyên mục của : Trần Thùy Linh