TRẦN THÙY LINH

Sài Gòn Chuyện

1. “ Phố bên sông”
Tôi muốn kể bạn nghe câu chuyện về phố, nơi tôi không sinh ra, nhưng đang sống. Tôi sẽ kể bạn nghe về một con sông, nơi tôi đã gắn bó với khởi đầu đầy gian nan, nhưng lại là những tháng ngày yên ả nhất của cuộc đời. Tôi muốn nói với bạn về một Tình yêu. Như tôi vẫn ngày đêm thì thầm với tôi, với những hàng cây soi bóng bên phố bê tông ngày thêm dày đặc, với những giọt nắng trên tượng Mẹ nhân từ giữa đoàn người xe xuôi ngược. Như tôi vẫn thì thầm với tôi khi đêm buông xuống và sông bỗng giang tay ôm phố vào lòng. Tôi sẽ kể bạn nghe câu chuyện của sắc màu. Về một nơi mà phố mang nhiều gương mặt. Về một nơi mà đời trôi vun vút trong những không gian đa chiều, trên những đối kháng dường như không bao giờ ngừng nghỉ. Nơi phố là người và dòng sông là cuộc sống.

Để tôi kể bạn nghe.

2. “ Giữa dòng”
Có khi nào bạn đi trên sông, và băn khoăn về dòng nước? Có khi nào bạn đứng bên này bờ sông hoa lệ đèn rực rỡ, mắt hun hút rõi theo một màu tối thẫm ngút ngàn bên kia bờ? Có một ngày, bức tranh tôi vẽ bỗng mang màu đêm xanh thẳm và thấp thoáng bóng gái quê ngơ ngác. Thấp thoáng đèn, thấp thoáng phố, thấp thoáng đời, thấp thoáng đam mê. Và đâu đó là vị đắng song sánh trong giọt cà phê Sài gòn. Nơi ấy có phố và có sông. Có triệu triệu phận người li ti trong một tổ kiến khổng lồ. Có một rừng nhà thấp nhà cao trong nhằng nhịt phố, trong lung bùng hẻm, và muôn vàn âm sắc. Bỗng thấy chơi vơi, bỗng thấy như:

“Rót đêm non nửa môi cười,
Một mời xa vắng 
Một người một ta….” (+)

3. "Ánh đêm”

Có bao giờ bạn cũng như tôi, đứng bên này bờ sông trong sự bủa vây của bóng tối hay trong mịt mờ không gian, khi ráng chiều chạng vạng buông? Vọng ước về bên kia, mơ về nơi đèn rực sáng, và ước ao tìm thấy mình trong dòng đời lộng lẫy, long lanh ?

Từ bờ bên này chỉ thấy một sắc đỏ trong bàng bạc ánh trăng, một ráng đỏ âm thầm in dấu trên bầu trời xanh biếc màu đêm. Thấy nhà, thấy hẻm và thấy người trong cuộc vật vã đỏ xanh. Thấy phố như tỉnh như mê, như vừa đứng im mà như vội vàng bước. Thấy tiếng xe tiếng kèn, mà thấy cả lời thầm thì của cỏ lau, của cổ thụ rừng xưa trong u hoài tĩnh lặng. Lan trong gió là câu hỏi về bản ngã, là cái tôi thiết tha mong có được yên bình.

Bạn ơi, có nghe?

4. "Mẹ Sông”

Thành phố của tôi cũng nằm bên bờ một dòng sông như nhiều thành phố khác tại Việt nam. Lịch sử của phố và người luôn gắn liền với lịch sử của sông. Những câu chuyện về Mẹ Sông như phù sa ngàn đời không cạn. Có những dòng sông hung dữ, cuồn cuộn sóng nhưng chở đầy phù sa. Có những dòng sông xanh thăm thẳm đầy sinh lực, nhưng lại chất chứa đá ngầm, với dòng chảy buốt giá nơi đáy sâu và nỗi khát khao được nổ tung thành con sóng tung bọt trắng bờ.

Nơi tôi sống có một dòng sông, êm ả uốn lượn theo phố, trải mình theo kênh, bàng bạc trôi cùng tháng ngày. Sông cuốn đi bao buồn lo và bao toan tính. Nhưng sông cũng cuốn theo cả niềm vui và những tháng ngày hạnh phúc. Kênh xen qua đường, sông ngang qua phố. Những dòng chảy ôm lấy nhau, tách ra và hợp lại. Mang cho phố và người bao màu khao khát, bao sắc đớn đau, và bao tràn trề hạnh phúc trong một sự chuyển động không ngừng. Đoán được không, những gì ẩn chứa dưới dòng kênh kia? Nhớ hết được không, những gì Mẹ Sông đã phải oằn mình gánh chịu? Bến bờ kia xa thẳm, như thực như hư.

Lắng theo sông, trôi theo gió, và vẽ hồn mình lên mênh mông đất trời rộng mở.

5. "Sài gòn hẻm”

Ở Sài gòn, nắng đi trên phố như người quen. Vậy mà tôi vẫn không sao bỏ được thói quen lang thang trong hẻm vắng, đi tìm nắng như đi tìm mình.
Sài gòn với tôi không chỉ là sông, là phố, là cây, là người mà còn là những con hẻm nhỏ oi ả nắng chiều, chi chít dây điện và không thể thiếu những mái nhà tôn nhấp nhô như đời luôn lượn sóng.

Với tôi, mỗi mái nhà Sài gòn là một nốt nhạc, mỗi con hẻm Sài gòn là một bản hoà ca. Nhạc vang lên từ đó. Nốt trầm bên nốt cao. Contrabasse và violon. Oboe và sáo. Những âm thanh trầm ấm, chói gắt, cận kề bên những giai điệu du dương. Có một điều gì đó thật khó diễn tả, vừa gần gũi vừa xa cách, nhưng chắc chắn là đầy khơi gợi tò mò thú vị trong những hun hút sâu, đa chiều không gian và đậm đặc mùi vị ấy. Sài gòn trôi vun vút ngay cả trong những con hẻm rất đỗi bình thường, vào những thời khắc bình thường nhất. Sài gòn lặng thinh và trầm mặc, ngay cả trên những con đường ồn ào nhất vả trên những nóc nhà cao nhất.

Có kỳ lạ không, Sài gòn?

6. "Hẻm nắng”

Khi bạn thay đổi tầm nhìn hay cách quan sát, sự vật hay sự việc sẽ mang một trạng thái khác hẳn. Bạn sẽ có một suy nghĩ khác và đôi khi tư duy của bạn sẽ thay đổi rất cơ bản. Ít ra thì tôi đã luôn cố gắng làm điều đó trong phạm vi hạn hẹp của con người, trong những hạn chế nhiều mặt của chính mình. Từ "tầm mắt của những con chim", Sài gòn hiện ra vẫn đầy màu sắc. Cái hỗn độn hay trật tự vẫn chỉ là những gì bề ngoài bạn thấy. Ẩn sau những mái tôn, vẫn là sự sống tràn đầy, và một cái gì đó, lắng đọng, không dễ thấy.

GIữa những tầng trời cao ấy, dường như phố không còn là phố, đường không còn là đường và hẻm bỗng trở nên lung linh, đầy duyên dáng. Có một ngày bước lên cao để thấy phố cuồn cuộn bên dứơi. Cuộc sống bắt đầu từ dưới chân, lan theo gió, lên chín tầng trời cao. Tưởng như chạm được vào từng hơi thở nhẹ bẫng của người, của xe và của hẻm. Cảm hết được không, nếu bạn không đổi tầm nhìn?

Có một ngày bước lên cao, đã thấy một gương mặt khác giữa muôn vàn sắc thái của Sài gòn.

Để tôi kể bạn nghe câu chuyện về Sài gòn….







 
  Trở lại chuyên mục của : Trần Thùy Linh