CA DAO
Đêm - Mộng
Nhè nhẹ hương me, nhè nhẹ hương cau thoảng vờn trong kẽ lá,
chiều nhẹ nhàng cùng nắng lặn ngoài hiên
Trời đã tối sao vầng trăng vẫn ngủ giấc cô miên
để cơn gió lại thở dài trên kẽ lá.
Mái tóc liễu buông chùng theo mấy ngã,
nỗi cô đơn ngọt ngào thầm thì gọi mùa vui
Đêm thương yêu ơi, đừng mi khép ngậm ngùi,
xin hãy nhìn vào mắt nhau, cho đôi lời lắng đọng.
Đêm hãy trải lối đời thật rộng,
đừng làm lời ru về trôi bến mộng phiêu linh.
Câu hát chiều vẫn còn đọng đêm trinh,
xin nhặt lại, giữ lấy và bọc trong lưới nhạc.
Đêm, đêm là niềm riêng trong lặng yên khao khát,
là giấc mơ hồng cháy lửa ấm đôi môi.
Kìa, sao quá hoang vu,
đêm khan tiếng dế lạnh bồi hồi,
vùng sáng nhỏ để rơi vương miện hoa cài trên tóc.
Run rẩy quỳnh hương, run rẩy đêm ngà ngọc,
đêm lạnh lùng không dệt nổi một khúc ca.
Uể oải sương rơi,
uể oải vàng trăng, uể oải những thiết tha,
đêm lười nhác để mộng vàng xa biệt.
Xin đêm hãy hong tóc dài trong mơ bằng hương nồng tha thiết,
tết bím tròn da diết mộng ngàn sau…
chiều nhẹ nhàng cùng nắng lặn ngoài hiên
Trời đã tối sao vầng trăng vẫn ngủ giấc cô miên
để cơn gió lại thở dài trên kẽ lá.
Mái tóc liễu buông chùng theo mấy ngã,
nỗi cô đơn ngọt ngào thầm thì gọi mùa vui
Đêm thương yêu ơi, đừng mi khép ngậm ngùi,
xin hãy nhìn vào mắt nhau, cho đôi lời lắng đọng.
Đêm hãy trải lối đời thật rộng,
đừng làm lời ru về trôi bến mộng phiêu linh.
Câu hát chiều vẫn còn đọng đêm trinh,
xin nhặt lại, giữ lấy và bọc trong lưới nhạc.
Đêm, đêm là niềm riêng trong lặng yên khao khát,
là giấc mơ hồng cháy lửa ấm đôi môi.
Kìa, sao quá hoang vu,
đêm khan tiếng dế lạnh bồi hồi,
vùng sáng nhỏ để rơi vương miện hoa cài trên tóc.
Run rẩy quỳnh hương, run rẩy đêm ngà ngọc,
đêm lạnh lùng không dệt nổi một khúc ca.
Uể oải sương rơi,
uể oải vàng trăng, uể oải những thiết tha,
đêm lười nhác để mộng vàng xa biệt.
Xin đêm hãy hong tóc dài trong mơ bằng hương nồng tha thiết,
tết bím tròn da diết mộng ngàn sau…
Bất Chợt Hiên Mưa
Ngày đã cạn
Lang thang
phía hoàng hôn tím ngát
Hạt vàng phai
mờ nhạt phiến mơ nồng
Ngày bất chợt
rơi bên lề khoảnh khắc mưa giông
Rụng xuống đáy chiều
ngày xưa miền mộng thắm
Không đủ ấm
rẻo hồn xưa môi ngậm
đẫm hiên lòng bất chợt một cơn mưa
Ngửa bàn tay
thầm đếm nụ hồng xưa
Mười ngón nhỏ khẳng khiu
miền bể dâu chua chát
Vén tà trăng
nấp cơn mưa nặng hạt
Gió xõa tà lận đận bến phù du
Ngày mỏng tang vạt sương khói sa mù
Lời đồng vọng
tím rẻo chiều
...ngày khát
Vá víu chi
chút mảng thừa duyên cạn
Buông xuôi tay
gieo khúc hát
Ngày đã cạn
Lang thang
phía hoàng hôn tím ngát
Hạt vàng phai
mờ nhạt phiến mơ nồng
Ngày bất chợt
rơi bên lề khoảnh khắc mưa giông
Rụng xuống đáy chiều
ngày xưa miền mộng thắm
Không đủ ấm
rẻo hồn xưa môi ngậm
đẫm hiên lòng bất chợt một cơn mưa
Ngửa bàn tay
thầm đếm nụ hồng xưa
Mười ngón nhỏ khẳng khiu
miền bể dâu chua chát
Vén tà trăng
nấp cơn mưa nặng hạt
Gió xõa tà lận đận bến phù du
Ngày mỏng tang vạt sương khói sa mù
Lời đồng vọng
tím rẻo chiều
...ngày khát
Vá víu chi
chút mảng thừa duyên cạn
Buông xuôi tay
gieo khúc hát
trôi chiều...