CA DAO
Đi Giữa Vô Thường
Nghe buốt lạnh sao băng về nghẽn gió
Nghe giọt trầm rụng giữa gối mơ đêm
Nghe vương mang nguồn nhớ vọng thơm mềm
Nghe vàng lạc giấc đêm về khép lối
Nghe phím nhỏ giọt ly tao rất vội
Nghe đêm sâu òa rụng nét trăng mơ
Nghe hồn đơn khô khốc giữa ngu ngơ
Nghe bọc kín vườn khuya hơi sương mỏng
Nghe rạn vỡ cung đàn xa đang vọng
Nghe nguyệt cầm hư ảo giấc xanh chao
Nghe hương xưa ngày ấy lắng ngọt ngào
Nghe ai mở cửa đào nguyên lạc giấc
Tiêu Khúc
Quyện trầm hương Cúc phủ mờ
Hắt hiu vườn úa lơ thơ đóa mềm
Dật dờ tiêu khúc buông êm
Nốt thăng, nốt giáng hoang đêm.
Trăng gầy
Dế càng kéo vĩ cung mây
Liêu xiêu chái bếp qua ngày hoang hanh
Mé hiên đổ bóng giọt tranh
Khối tình vạn cổ năm canh
Nhạt nhòa
Khúc tiêu níu bóng hồn hoa
Chút tình chiu chắt cúc hòa lệ đêm
Hương xưa chuốt nhẹ sóng mềm
Lầu xưa rêu phủ bên thềm.
Nguyệt đau!
Nghe buốt lạnh sao băng về nghẽn gió
Nghe giọt trầm rụng giữa gối mơ đêm
Nghe vương mang nguồn nhớ vọng thơm mềm
Nghe vàng lạc giấc đêm về khép lối
Nghe phím nhỏ giọt ly tao rất vội
Nghe đêm sâu òa rụng nét trăng mơ
Nghe hồn đơn khô khốc giữa ngu ngơ
Nghe bọc kín vườn khuya hơi sương mỏng
Nghe rạn vỡ cung đàn xa đang vọng
Nghe nguyệt cầm hư ảo giấc xanh chao
Nghe hương xưa ngày ấy lắng ngọt ngào
Nghe ai mở cửa đào nguyên lạc giấc
Tiêu Khúc
Quyện trầm hương Cúc phủ mờ
Hắt hiu vườn úa lơ thơ đóa mềm
Dật dờ tiêu khúc buông êm
Nốt thăng, nốt giáng hoang đêm.
Trăng gầy
Dế càng kéo vĩ cung mây
Liêu xiêu chái bếp qua ngày hoang hanh
Mé hiên đổ bóng giọt tranh
Khối tình vạn cổ năm canh
Nhạt nhòa
Khúc tiêu níu bóng hồn hoa
Chút tình chiu chắt cúc hòa lệ đêm
Hương xưa chuốt nhẹ sóng mềm
Lầu xưa rêu phủ bên thềm.
Nguyệt đau!