CA DAO
Nhặt Nắng
Nhặt nắng
Làm sợi buộc tình sót lại
Chút hương chiều
Lặng lẽ giục mùa đi.
Nhặt nắng
Buộc hồn hoa,
gói sóng thiên di
Theo giọt sáng
Gởi mầm ngâu tháng bảy.
Nhặt nắng
Làm dây buộc niềm vui xưa ấy
Thả trôi theo lồng lộng tơ trời.
Xin sợi nắng
Gói giùm ngày sóng sánh khơi vơi
Gởi nụ ấm đã vời xa biền biệt
Ngày nhặt nắng...
Buộc hồn hoa
tha thiết...
Nhẹ Gót Hiên Chiều
Những sợi tơ trời
Ai thả rơi...
Lửng lơ giữa biển chiều gợn sóng
Nắng ươm vàng
Bến cát mềm hạt mỏng
Giữa hư không... lối mộng hững hờ
Mé hiên chiều
đóa cúc tím lơ ngơ
Đường tơ lạc
Sợi tóc huyền đan rối
Cơn gió lốc xô đêm về rất vội
Nghe cơn đau
dội buốt mảnh trăng tà
Đường mây xa
chuông nguyện đổ ngân nga
Bờ cúc nhạt...
thôi hương trầm... yên ngủ
Cơn mưa xoay - xoay gót chiều luân vũ
Tịnh hồn đêm...
Từ tạ nhé... hiên chiều!
Nếp Gấp Cuối Ngày
Nắng xẻ nửa vườn chiều
Tơ giăng xiêu
Chênh vênh
treo hoa đèn râm bụt
Chú chuồn chuồn lang thang
đánh rơi ngày mất hút
Vút theo mây
Bóng nhạn khuất lưng trời
Ngày, bẻ cong...
mé hiên tranh thả sợi khói chơi vơi
Vòng nếp gấp mặt trời dần nắng nhạt
Câu kinh chiều
Xuôi đôi bờ dòng thác
Giấc hòe tan
Vách gió đậm cung sầu
Chú dế càng
kéo vĩ suốt đời ngâu
Chiều thánh thiện xuyên ngang hồn đá sỏi
Nắng khép xiêm y
chân chiều bước mỏi
Gọi miền đêm
trăng rớt kẽ tay ngà...