CA DAO


Trôi Cùng Sợi Khói
 

Mênh mang biển trời vàng nắng
Chao nghiêng sợi khói lạc chiều
Không trung xanh màu tĩnh lặng 
Chút buồn tơ khói leo kheo

Khói vương hồn thơm bông cải
Khói buồn giăng mắc tuổi thơ
Khói treo phiến sầu hoang dại
Mái chiều thở khói bơ vơ

Tiếng lòng ngậm ngùi thổn thức
Khói tơ giăng mỏng hiên đời
Cành lau xòe  bông phơ phất
Tan vào sợi trắng khơi vơi

Mé đời trôi theo lẻ khói
Nặng lòng đóa cúc tàn môi
Đêm qua. Khói hờn giấc vội

 Hong buồn khói lệch đường ngôi.

 

Cuối Bờ Hiu Quạnh

Ngày tháng đó quạnh hiu chiều nắng úa
Heo may về se lạnh cõi hoang vu
Năm ngón nhỏ hao gầy xanh nét lụa
Giữa vô thường đan khúc nhạc sang thu

Làn gió lạ khô hanh bờ ruộng cạn
Lỗi mầm xanh gieo trên rẻo đất cằn
Giấc mơ xưa trôi giữa mùa. Lãng đãng
Chút hương thừa ướt đẫm lối băn khoăn

Tóc liễu rối bóng gương mờ mùa lỗi
Vọng miền xa tay lược biếng cài trâm
Con nước vỗ cuối hiên lòng đã mõi
Lặng nẻo đời cung nguyệt khóc trăm năm


Khúc Luân Vũ

Chợt cơn bão rơi rơi mùa thu trắng
Giọt chơi vơi,
 khoan, nhặt
bên hè
Lất phất cánh sương
 rơi nhè nhẹ
Nụ hoa hờn đính hạt long lanh

Chợt tí tách …
chợt hồn buông theo gió
Gót ngà xoay…
xoay vũ điệu mưa về
Chợt tóc rối,
chút buồn len rất nhỏ
Ngày trốn vào cơn mộng khúc đam mê

Khúc luân vũ .
Mưa xiên chiều thánh thiện
Cội hoa xưa ướt đẫm mộng xuân tàn
Xếp kỉ niệm.
Nửa mảnh chiều tê điếng
Khóa vào ngăn hồn trắng nuột...
Miên man…

 

  Trở lại chuyên mục của : Ca Dao