CHÂU PHAN


Đêm Khuyết

 

Mùa nhóm lửa trên đỉnh đồi khuyết gió, giọt sầu đầy trong đêm khuyết chơi vơi, một chiếc lá cuộn tròn hiu hắt đỏ. Phiêu lãng ta, quầng mây nhỏ…dạt phương trời

Gọi nhớ thương ơi! Đêm phẳng lặng chạm mơ hồ bóng nguyệt, chênh chao bờ sương khuyết, quắp queo những vòng tay run, lẫn xen lời nấc biệt. Tiếng canh thâu vọng dội từ lũng tối tuyệt mù

Có tiếng khóc chào đời…vội vã khuyết lời ru, những phận người hiu quạnh. Một màu hoa rũ phai tận về nơi cuối cánh. Ta đứng lặng bên đời, lần đan xa xót, nhặt nhạnh những tàn âm

Con đường nằm, nhìn góc phố lặng câm, vệt dài bóng đổ. Đều đặn tiếng mõ chuông mang lời kinh về phổ độ, thấp thoáng khói hương bên lối về thiên cổ. Hỏi, ta có kịp về, để được một lần hân hoan trên nhánh khổ…đời mình!

Một nhánh đời lõm khuyết giữa không thinh. Một chiếc bóng khuyết sâu, dấu in trên vôi tường loang lỗ. Nhoài mệt chút dư hương, lỏi len trườn qua vách nhớ…!

Trái cô đơn vẫn căng mọng, tròn đầy trong đêm khuyết chơi vơi...!

 

Hồ Như

(Krông H'Năng, 24/03/2016)

…Còn lại những ngày, nắng đổ qua vai, vàng ươm sắc nhớ. Và dòng sông vẫn một đời bên bồi bên lở, lúc cạn lúc đầy. Phía vòm chiều gió gợn lòng mây, buồn như vạt áo. Như cuộc tình thoáng qua hồn, huyễn hảo. Như tiếng sáo vút cao, chợt loãng tan cuối vực trầm, hư ảo. Rồi yên thinh trong nốt lặng, đời mình.

Một lối về, hun hút, buồn tênh, dài…như năm tháng. Lặng lẽ đôi chân qua ngõ đường cỗi cằn, nứt rạn. Bóng Xuân hồng khuất dạng, sau cõi lòng hoang hoải…bụi thời gian

Chằng chịt những vòng đan. Những vết thương hằn, bủa trùm lên một nỗi riêng đời mùng mịt. Trên tháng ngày rã mệt, đã thoáng nghe từ đồng xanh, giẫy chết áng mưa hồng.

Tiết Hạ, nắng giòn đầy mà nghe lòng mình cóng quéo nửa chừng Đông.

Dật dờ chiếc bóng, trên đỉnh hoài mong. Mỏi mắt kiếm tìm cho mình một góc ngồi, mà sao mọi ngã đường im bưng, bặt lối. Cố đưa tay víu vớt vệt sáng đang thoi thóp cuối chiều mà cánh cửa trầm luân cứ lạnh lùng, lấp vội. Một màu xám tối, hồ như sương khói, vây phủ muôn trùng….!

Ta lạc loài giữa Phố “Hư Không”. Buồn như vạt áo. Chơ vơ tìm…chút bình yên trong mắt bão,
…đời mình…!


  Trở lại chuyên mục của : Châu Phan