CHÂU PHAN


Hồ Như
 
…Còn lại những ngày nắng đổ qua vai, vàng ươm sắc nhớ. Và dòng sông vẫn một đời bên bồi bên lở, lúc cạn lúc đầy. Phía vòm chiều gió gợn lòng mây, buồn như vạt áo, như cuộc tình thoáng qua hồn, huyễn hảo, như tiếng sáo vút cao chợt loãng tan cuối vực trầm, hư ảo. Rồi yên thinh trong nốt lặng, đời mình.
 
Một lối về hun hút buồn tênh, dài…như năm tháng. Lặng lẽ đôi chân qua ngõ đường cỗi cằn nứt rạn. Bóng Xuân hồng khuất dạng sau cõi lòng hoang hoải…bụi thời gian
 
Chằng chịt những vòng đan. Những vết thương hằn bủa trùm lên một nỗi riêng đời mùng mịt. Trên tháng ngày rã mệt, đã thoáng nghe từ đồng xanh giẫy chết áng mưa hồng.
 
Tiết Hạ, nắng giòn đầy mà nghe lòng mình cóng quéo nửa chừng Đông.
 
Dật dờ chiếc bóng
Trên đỉnh hoài mong
Mỏi mắt kiếm tìm cho mình một góc ngồi, mà sao mọi ngã đường im bưng, bặt lối. Cố đưa tay víu vớt vệt sáng đang thoi thóp cuối chiều mà cánh cửa trầm luân cứ lạnh lùng lấp vội
Một màu xám tối
Hồ như sương khói vây phủ muôn trùng….!
 
Ta lạc loài giữa Phố Hư Không. Buồn như vạt áo. Chơ vơ tìm…chút bình yên trong mắt bão,
…đời mình…!

Tháng Ba

Buổi Chiều Cong
(Ngày quán vắng, ven sông)
 
Tháng Ba về bên sông nắng lung linh
Lả lơi mây chiều xoả tóc, chú sâu nhỏ nguỵ trang mình bằng chiếc áo màu diệp lục. Cuối vườn mơ đôi chim hót chuyện tình
 
Chọn riêng mình một góc nhỏ...mông mênh
Lơ đễnh nhìn bước ngày qua giữa hai bờ con nước
Một chiếc thuyền chênh vênh rẽ chiều sóng ngược
Buốt rát từng vệt xước, vằng vặc nỗi ưu phiền
 
Đi về đâu khi lòng đời bội bạc niềm tin?
Khi những cánh tương giao chẳng còn nhiều thắm thiết
Có phải nắng Tháng Ba về làm cho DÒNG SÔNG YÊU THƯƠNG khốc cằn, cạn kiệt?
Người chạm mặt người như oan nghiệt, nợ nần nhau?
 
Về đâu khi quanh mình là vách thẳm – vực sâu?
Về đâu hỡi đôi chân đã muôn phần rệu mỏi?
Về đâu hỡi con tim trên tháng ngày rã mòn, cuộn nhói?
Về đâu, ta về đâu… Ôi! sương khói lòng đời?!
 
Lá gói sầu treo đỉnh gió chơi vơi
Mây bối tóc chiều hong gầy nỗi nhớ
Ta, một nhánh rêu rong dạt phiêu giữa dòng với nỗi buồn muôn thuở
Lặng nghe từng lằn sóng vỡ
Nửa chiều cong
 
Một cõi mênh mông
Trắng trời nần nợ….!
Về đâu???
Thôi, về lại với đất quê chở đầy hai mùa lội lầy – bụi đỏ
Về lại con đường của một thời mưa dầm, nắng đổ
Với Tháng Ba chờ…tắm mát một dòng mưa….!

  Trở lại chuyên mục của : Châu Phan