Nửa Cuộc Rong Rêu...!
Rũ rời nửa cuộc rong rêu
Ngả lưng ghé trọ liếp lều trần gian
Thế nhân bày bán phụ phàng
Ta gom góp dệt chứa chan tình đầy
Mốt mai trả gió về mây
Mất – còn, thua – được, khuyết – đầy…! Ai đong?
Hề chi một cuộc rêu rong
Mà toang dấu lệ cuộn dòng dòng xô
Đứng đi hỗn lạc mơ hồ
Chùng chân ghé lại cõi vô hư. Ngồi
Đã gần tự những xa xôi
Lại xa tại - bởi lở bồi lòng nhau
Đêm nằm dối gạt cơn đau
(Nhân sinh đã thắm đượm màu nhân sinh)
Vàng khuya nắng lạnh riêng mình
Cuối Đài chuông quạnh. Lời kinh ngậm buồn
Mơ ta về giữa cội nguồn
Thõng vành tay lộng
Bỏ buông cho đời…!
03/09/2018
Đêm Không
(Lang thang Đêm...Saigon)
Đêm
Lạc lõng
Một vì sao
Lặng lẽ.
Một vành trăng
Nghiêng
Khuyết
Lửng chân trời.
Màu gió xám gợn bờ sương quạnh quẽ
Sông giấu nỗi niềm gì mà con sóng cứ chơi vơi.
Đêm, thả nụ cười…bạc thếch trên môi. Thênh thang hồn rỗng. Ai đã khoác lên vai ai chiếc áo đời quá rộng, để ngược xuôi vướng víu, bộn bề. Vài ba hôm ngủ trọ vườn quê, dăm bảy bữa lạc loài viễn xứ. Lê thê bước đường cô lữ, góp tóc sầu đong đếm tuổi thời gian.
Gió rít đêm khan. Mơ ước ố vàng, niềm tin lỗ loang mùa hoen gỉ.
Trời đổ xuống ta những nỗi đời không ngơi nghỉ. Thịt xương này, tâm thể này…là đá sỏi…chẳng buồn đau!?
Đời dửng dưng, sừng sững dựng vách sầu. Để năm tháng xoáy mòn trong ngắt quạnh. Biết đến bao giờ bão giông ngưng tạnh, cho hồn ta thôi buốt lạnh vết mưa lòng.
Giữa bến bờ không. Nhấp chén tương phùng, chưa kịp trao nhau phút duyên mừng hạnh ngộ, mà chia ly đã xôn xao bung trổ...đoá tan lìa.
Trên đỉnh trời khuya, nghe hấp hối một vì sao, lạc lối. Bên ngõ về nguồn cội, ta cố nhóm nhen trong đêm tối đốm diêm hồng, mà cánh tay hy vọng vẫn tăm bặt, mịt mùng.
Đêm gửi về đâu cho hết những mênh mông. …!?
……………………………………………………………………
Đêm cô độc, lòng cô độc
Nhặt cánh sao rơi lạc cuối trời
Lặng lẽ lòng Thuyền neo bến đợi
Duyên trần một nhánh hững hờ trôi
Gió thả nỗi buồn lên tóc
Ru lòng bạc trắng thời gian
Đêm hiu hắt, lòng người hiu hắt
Quạnh nỗi đời riêng, lệ mắt tràn