CHÂU PHAN
THÁNG BA - XE KHÔNG KÍNH
(Hư cấu...)
Nhớ...! Có đôi lần em hỏi thầm tôi, "Đến khi nào anh chở em lang thang bát Phố!?" Tôi khẽ cười: "Anh chỉ muốn nắm tay em, thong dong...rảo bộ, để anh được nhặt từng lọn gió, ươm hương tóc em nồng..."
Ngày lại ngày, đêm nối những đêm không
Tôi. Vẫn thế, vẫn tháng ngày...long đong thả bộ
Em, thì thào: Chuyện chúng mình chỉ là duyên kỳ ngộ, gặp một lần...đâu dễ đến trăm năm!?
Tháng Ba và..., góc Phố quen lặng lẽ yên nằm. Em gót bước, không một lần ngoái trông về bến đợi. Tôi chợt biết, đời có những điều vuột ra ngoài đôi tay với, thì mây cứ xa và gió cứ ơ hờ...!
Tháng Ba gầy cây lá xác xơ. Từng con nắng hanh hao mang hương nhàu cỏ úa. Tôi ngác ngơ giữa cơn mê đời ngập ngụa, tập quen dần với những cuộc đổi thay.
Đêm nối đêm ngày lại cuốn chân ngày. Dòng đời vội nên lòng Người cũng vội
Em, năm tháng vui bên Phố hồng tiếp nối
Tôi, vẫn riêng mình đơn lối, hụp lội giữa trùng khơi
Tháng Ba!
Ngồi đếm xác lá rơi
Mơ dáng ai về qua Phố
Trời Tháng Ba
Mùa không nhóm gió
Hồn hanh khan...
...kiệt cạn...khúc mơ lòng...!
THÁNG BA – BUỔI CHIỀU CONG
(Ngày quán vắng, ven sông)
Tháng Ba về bên sông nắng lung linh
Lả lơi mây chiều xoả tóc, chú sâu nhỏ nguỵ trang mình bằng chiếc áo màu diệp lục. Cuối vườn mơ đôi chim hót chuyện tình
Chọn riêng mình một góc nhỏ...mông mênh
Lơ đễnh nhìn bước ngày qua giữa hai bờ con nước
Một chiếc thuyền chênh vênh rẽ chiều sóng ngược
Buốt rát từng vệt xước, vằng vặc nỗi ưu phiền
Đi về đâu khi lòng đời bội bạc niềm tin?
Khi những cánh tương giao chẳng còn nhiều thắm thiết
Có phải nắng Tháng Ba về làm cho DÒNG SÔNG YÊU THƯƠNG khốc cằn, cạn kiệt?
Người chạm mặt người như oan nghiệt, nợ nần nhau?
Về đâu khi quanh mình là vách thẳm – vực sâu?
Về đâu hỡi đôi chân đã muôn phần rệu mỏi?
Về đâu hỡi con tim trên tháng ngày rã mòn, cuộn nhói?
Về đâu, ta về đâu… Ôi! sương khói lòng đời?!
Lá gói sầu treo đỉnh gió chơi vơi
Mây bối tóc chiều hong gầy nỗi nhớ
Ta, một nhánh rêu rong dạt phiêu giữa dòng với nỗi buồn muôn thuở
Lặng nghe từng lằn sóng vỡ
Nửa chiều cong
Một cõi mênh mông
Trắng trời nần nợ….!
Về đâu???
Thôi, về lại với đất quê chở đầy hai mùa lội lầy – bụi đỏ
Về lại con đường của một thời mưa dầm, nắng đổ
Với Tháng Ba chờ…tắm mát một dòng mưa….!