CHÂU PHAN
TRỄ NẢI
(Một năm với nhiều thứ dở dang...)
Ngày đi, sợi nắng cũ phai
Hoàng hôn rớt lại một vài
Nhớ nhung
Bọ đồng cuốn rạ đốt đồng
Dế - Giun lần hạt vô cùng triên đêm
Chân qua
thấm vữa gạch thềm
Chỗ khêu khơi nhớ, chỗ thêm thắt buồn
Phố Người sắm cuộc tròn vuông
Tay nào gói buộc sóng cuồng, cuộn xoay!!!???
Bao giờ dứt cuộc trả vay
Về tô trét lại chỗ ngày tháng vơi
Hốt nhiên
Hột nắng qua đời
Mòn ta chén cạn uống lơi nhơi sầu
Đời trăm bọt nước qua cầu
Nghìn con Suối Bạc tìm khâu vã vồn
Hong hơ giũ giặt vạt hồn
Nửa hưng hửng thắm - nửa mồn một phai
Thương yêu
Mót lại...một vài
Cách chia
Dường đã dặm dài
Cách chia
Từ Đêm...Áo nhộn trời kia
Ta về trễ nải giữa khuya khoắt mình
CẠN MÙA
Chiều rơi đó!
Vệt cong
Oằn sợi nhớ
Lá lao xao, pha trắng một bờ sương
Hoàng hôn gió, hắt lên từng nhịp thở
Phố mênh mông, quạnh quẽ...
Một con đường
Qua lối cũ, bâng khuâng lời hẹn cũ
Vẫn quanh đây
Em
Tóc áo thẹn thùa
Cây thương nhớ đóa tình chưa chớm nụ
Đã chênh chao nghe Phố rót...
Cạn mùa
Em vội vã
Nhịp quay đời vội vã
Ta nhặt mình trong bóng ngả chiều rơi
Ai ném cả mộng đời theo sóng cả
Giữa mùa vui...tàn một đóa Xuân ngời
Mùa gió động!
Sóng xô...oằn bóng nhạn
Ta nghe ta. Con nước vỗ mạn thuyền
Ngày hấp hối bên dốc đời lả rạn
Chợt biết mình
Đau
Tự buổi sơ nguyên...!
MIỀN KHỐC CẠN.........!
Lá vít gió quẫy tan ngày vào nhớ
Bảng lảng mây se sắt đọt tà dương
Sương xuống lặng.
Vịn vai chiều.
Giọt vỡ
Nhánh ưu tư lấp phủ nụ môi hường
Dài sợi nhớ thẳm vời theo đáy mắt
Thời gian cong khắc khuỷu dáng hoàng hôn
Con sóng siết, cuộn dòng nghe chao chát
Ngõ tâm tư vằng vặc dấu hư mòn.
Chiếc lá cuối cuốn xoay miền khốc cạn
Hoang hoải phai Thu rót chút tận mùa
Bờ bến rộng.
Lạc Thuyền.
Mờ bóng nhạn
Cõi trầm luân dằng dịu…nỗi đau vừa...!