CHÂU PHAN 

 

Cơn Đau Lụa Là....!
(Sài Gòn 15/09/2017)
 

Từ em thõng cái truông chiều
Ta nghe cắt cớ những điều tròn vuông
Từ em thả cái chiều buông
Liêu phiêu mắt gió lời buồn cỏ cây
Đời rêu rong phiến hư gầy
Em đi áo ngả màu mây. Lệch tà

 

Ngày về chừng đã lạ xa
Cái điều xưa cũ vẫn là lụa đau
Câu kinh chẳng kịp nhiệm màu
Bỏ đồi chuông quạnh. Ngồi lau phận buồn

 

Em ngồi vớt cái chiều buông
Bóng mùa thương đó cứ cuồn cuộn xa
Chênh chênh nách áo lệch tà
Vương vương dấu lệ nồng pha dặm dài
Hoang hiu tắm gội hình hài
Cơn đau đọng hột. 
Đời phai
Nhạt nhàu
Câu kinh dẫu có nhiệm màu
Tàn dư phế tích nghìn sau vẫn hằn
Cố khâu hai nửa vàng trăng
Dẫu trăm năm có, cũng mằn muộn thôi...! 
Đêm hong vá...cái đã rồi
Đem ra thết tiệc đãi bôi lòng trần
Cố nhiên quên cái đã từng
Mặc nhiên lá rót lời thân phận mình
Em ghì nát cái lặng thinh
Bên đồi chuông
Bỏ
Mùa kinh ngậm ngùi...!

 

Ốp lại Vùng Da....!
(Sài Gòn 14/09/2017)

 

Nhoài tay kéo sợi chiều ròng
Cườm lên khung gió vàng hong nụ tình
Cái ngày nắng bỏ bình minh
Em thời khăn áo bỗng...thình lình xa
Ta rơi trên phiến ngọc ngà
Dăm con sóng đục về qua ngại ngần
Hong hiu vá lại tình gần
Tim ngoan rã rục. Hồn dâng tuỵ tiều 
Trăm năm về trọ một chiều
Hát lời hoang phế tàn điêu dật dờ
Sông trôi chở cuộc...ơ hờ
Thôi đành gói lại tàn mơ nuột nà
Đem về ốp lại vùng da
Dẫu từng sứa thịt đã già niềm đau
Vắt lên nhánh muộn đời nhau
Thắp đêm hạnh ngộ nhiệm màu lời kinh

 

Trắng Bãi Mơ Suông...!
(Sài Gòn 12/09/2017)

 

Đêm ngồi chẻ đọt cô đơn
Nghe trăm phách nhớ, nhịp hờn trỗi cung
Dây thương cựa khẽ
Buông chùng
Nốt trầm nằng nặng sầu mông mênh sầu

 

Vắn dài một cuộc bể dâu
Tay trơn đời vẫn...
Cuối - đầu trống trơn
Chạm mình, trắng bãi cô đơn
Duờng như đêm biết ta hờn giận ta
Tát đêm trục vớt ngân hà
Sương khuya bóng quạnh. Sông già từ khi
Một người quen mặt. Ngoảnh đi
Đan tâm bỏ hạt nhu mì mồ côi
Bỏ ta thừa lở thiếu bồi
Chênh vênh đời giữa đãi bôi bạc lòng
Mất - còn vồn vã đếm đong
Hơn thua bày cuộc. Rã ròng thiên thu
Mênh mông thở khói phù du
Xoáy ta cuối lũng tuyệt mù cuồng quay

 

Thương đau đời sẵn biện bày
Cung trầm đọng giọt buồn lay lắt buồn

Trầm mình, trắng bãi mơ suông
Duờng như đêm biết...ta ruồng phụ ta

 

Ngã Trọ Hư Không
(Sài Gòn 10/9/2017)

 

Tay mòn lợp vách thời gian
Nghe trong liếp nhớ võ vàng mùa thương
Từ ta quạnh giấc miên trường
Từ em mắt biếc rợp phương trời nồng

Lăn mình, ngả trọ hư không
Câu kinh sám hối...chợt hồng từ bi

 

Từ em...phũ lá nhu mì
Vườn ta chợt đóa vô vi...lịm tàn
Từ em lấp lối địa đàng
Ta về bày biện ngổn ngang lòng trần

 

Ngỡ đời vô lượng đã từng
Mà mênh mông cứ đổ sân si đầy
Trầm luân xoã bóng trùng vây
Phù sinh mấy kiếp phủ gầy guộc nhau

 

Đêm ngồi dũa gọt niềm đau
Miết mài nhẵn nhụi...những xước nhàu trần gian

 

Miết Đêm Tìm Lại...!
 

Cuộn mình sau hốc thời gian
Thinh âm ngày
Vỡ, đêm bàng hoàng
Rơi 
Gom mây se lọn gió trời
Ai đem muôn nỗi lòng vơi buộc đầy
Đành thôi
Khép nụ tình gầy
Gói lời giã biệt về xây dặm ngàn
Nhặt mình sau hốc thời gian
Tóc xanh chợt trắng. Muộn màng trùng vây
Thương yêu nửa cuộc chưa đầy
Đời đem cay xót về xây mộ phần
Mất - còn nửa cuộc phù vân
Miết đêm tìm lại. Ta ngần ngại ta
Thắp lên cố tịch giang hà
Vầng hương khói nhạt, nhoà pha cọng buồn
Mắt xưa duờng đã cạn nguồn
Môi xưa đã ngấm tròn vuông cuộc người
Ru ta...nửa quạnh giọt đời
Nửa liêu xiêu bóng thừa khơi...lạnh lùng
Rơi ta lạc chốn mịt mùng 
Ơn đời còn phút...vô cùng tình em!


  Trở lại chuyên mục của : Châu Phan