CHÂU PHAN 

 Đêm Không
 
Đêm
Lạc lõng
Một vì sao
Lặng lẽ.
Một vành trăng
Nghiêng
Khuyết
Lửng chân trời.
Màu gió xám gợn bờ sương quạnh quẽ
Sông còn giấu nỗi gì mà con sóng cứ chơi vơi.
 
Đêm, thả nụ cười…bạc thếch trên môi. Thênh thang hồn rỗng. Ai đã khoác lên vai ai chiếc áo đời quá rộng, để ngược xuôi vướng víu, bộn bề. Vài ba hôm ngủ trọ vườn quê, dăm bảy bữa lạc loài viễn xứ. Lê thê bước đường cô lữ, góp tóc sầu đong đếm tuổi thời gian.
Gió rít đêm khan. Mơ ước ố vàng, niềm tin lỗ loang mùa hoen gỉ.
Trời đổ xuống ta những nỗi đời không ngừng nghỉ. Thịt xương này, tâm thể này…là đá sỏi…chẳng buồn đau!?
Đời dửng dưng, sừng sửng dựng vách sầu. Để năm tháng xoáy mòn trong ngắt quạnh. Biết đến bao giờ bão giông ngưng tạnh, cho hồn ta thôi buốt lạnh vết mưa lòng.
Giữa bến bờ không. Chưa kịp trao nhau phút duyên mừng hạnh ngộ, mà chia ly đã xôn xao bung trổ đoá tan lìa.
Trên đỉnh trời khuya, nghe hấp hối một vì sao, lạc lối. Bên ngõ về nguồn cội, ta cố nhóm nhen trong đêm tối đốm diêm hồng, mà cánh tay hy vọng vẫn tăm bặt, mịt mùng.
Đêm gửi về đâu cho hết những mênh mông. …!?
……………………………………………………………………
Đêm cô độc, lòng cô độc
Nhặt cánh sao rơi lạc cuối trời
Lặng lẽ lòng Thuyền neo bến đợi
Duyên trần một nhánh hững hờ trôi

Gió thả nỗi buồn lên tóc
Ru lòng bạc trắng thời gian
Đêm hiu hắt, lòng người hit hắt
Quạnh nỗi đời riêng, lệ mắt tràn


Hư Không
 

Chiều khoác vai nỗi nhớ đi hoang.
Miên man. Góc phố quen lặng im nghe từng bước chân thời gian đi qua theo võ vàng lá đổ. Sầu lên mấy độ, vạt nắng tàn dần…
Ta trôi trong nẻo nhớ mênh mông. Chú Sẻ nhỏ tìm bầy bay về nơi xa cuối. Gió ngược miền, chiếc lá cuốn mùa theo quầng bụi. Đứng giữa trơ vơ cây nhả khói. Mệt nhoài. Ta nghe chừng trĩu nặng hai vai, mấy mùa ký ức. Vấn víu mãi trên tay cuốn tập đời đã nhòe nhoẹt mực. Cơn gió thoảng qua, lật lật mấy trang hời, vài ba chỗ xóa bôi. Đâu đó đôi vần YÊU nắn chưa tròn nếp, đành cất lại vào tim làm phấn hương điểm tô cho một thời hoàng hoa…đã khép. Mặc thời gian ôm qua khứ ngủ vùi…
 
Em bây giờ, mắt biếc một phương trời.
 
Ta bây giờ là mây giữa trùng khơi, lang thang qua từng mùa gió thổi. Những giọt máu ăn năn rớt trên vùng trăn trối. Giữa tim mình ngạo nghễ nỗi cô đơn
 
Con Dốc Chiều đã khuất cuối hoàng hôn. Một cánh sao rơi lạc nửa bờ sương khuyết. Con nước đa mang, ngậm ngùi soi bóng Nguyệt. Đáy sông buồn gạn lọc chút tàn dư. Trên nhánh hoang vu, năm tháng trút nỗi đau lên con tim gầy rộc. Mưa nắng mòn phai làm ngày xanh ruỗng mục. Ta ngại ngùng, vắt cạn một miền nhung nhớ để tìm quên…
 
Xin đừng về xát muối vết thương đêm….
……………………..
Chiều dệt gió
Nhóm hồng lên đỉnh nhớ
Ngọn chờ mong
Rát đỏ bóng hoàng hôn
Dòng dư niệm bờ đối bờ hoang giá
Nhánh tương duyên, phai từng cánh dập dồn
 
Đêm giấu gió
Nhốt mây vùng huyệt lạnh
Đốt tâm tư
Soi lũng tối tuyệt mù
Lời tình vội
Phế bên trời hiu quạnh
Dáng Nguyệt gầy, tạ thế giữa đêm Thu
 




  Trở lại chuyên mục của : Châu Phan