CHÂU PHAN

 

Ngã Trọ Hư Không
(Sài Gòn 10/9/2017)

 

Tay mòn lợp vách thời gian
Nghe trong liếp nhớ võ vàng mùa thương
Từ ta quạnh giấc miên trường
Từ em mắt biếc rợp phương trời nồng

 

Lăn mình, ngả trọ hư không
Câu kinh sám hối...chợt hồng từ bi

 

Từ em...phũ lá nhu mì
Vườn ta chợt đóa vô vi...lịm tàn
Từ em lấp lối địa đàng
Ta về bày biện ngổn ngang lòng trần

 

Ngỡ đời vô lượng đã từng
Mà mênh mông cứ đổ sân si đầy
Trầm luân xoã bóng trùng vây
Phù sinh mấy kiếp phủ gầy guộc nhau

 

Đêm ngồi dũa gọt niềm đau
Miết mài nhẵn nhụi...những xước nhàu trần gian

 

Ốp Lại Vùng Da....!
(Sài Gòn 14/09/2017)

 

Nhoài tay kéo sợi chiều ròng
Cườm lên khung gió vàng hong nụ tình
Cái ngày nắng bỏ bình minh
Em thời khăn áo bỗng...thình lình xa
Ta rơi trên phiến ngọc ngà
Dăm con sóng đục về qua ngại ngần
Hong hiu vá lại tình gần
Tim ngoan rã rục. Hồn dâng tuỵ tiều 
Trăm năm về trọ một chiều
Hát lời hoang phế tàn điêu dật dờ
Sông trôi chở cuộc...ơ hờ
Thôi đành gói lại tàn mơ nuột nà
Đem về ốp lại vùng da
Dẫu từng sứa thịt đã già niềm đau
Vắt lên nhánh muộn đời nhau
Thắp đêm hạnh ngộ nhiệm màu lời kinh

 

Vườn Xưa
 

Ta về lại một góc vườn cô quạnh
Áo xuân phai theo những cánh rêu mờ
Viền gạch mục cuối bậc thềm hoang lạnh
Thời gian vơi trên vạt tóc bơ phờ

 

 

Giấc mộng hanh gầy như đám mây khô, vườn xưa lá thôi xanh mùa cũ. Những búp non tơ chưa kịp lần hé nụ, đã ngậm ngùi ướp ủ những tàn phai.
Một góc mình bên ngày muộn nắng, gió nghiêng lay. Lênh đênh đôi bờ sương nhạt. Ai thả giấc xanh mơ lãng trôi giữa dòng khao khát, mà mắt trong nhoà nhạt khói u hoài!?

 

Sẽ còn gì giữa đêm trắng đời dài, khi băng giá tình người lên dày sâu chất ngất. Khi khoang rỗng thuyền đời đã ắp đầy những điều không thật. Người lãng quên người sau…ngọt mật phiến môi trơn.
 

Ta vẫn mơ và thiết tha mong loài người sẽ yêu mến nhau hơn, nên cố đưa tay níu tình người xích gần nhau lại. Đời lại rót về ta những môi cười đầy nghi ngại, và ném cho ta những đóa mắt xanh mòn.
 

Thôi, đành đốt chiếc lá ngậm ngùi trên đốm lửa cô đơn, thả hết những tàn tro xuống dòng sông thời gian băng lạnh. Ta vá víu tim mình như được một lần cứu cánh, để ngoài kia vẫn còn nghe hương ngát...một mùa cỏ xanh rì.
 

Có phải vì:
Lá chia hạt nắng làm hai nửa
Nên yêu thương cũng Vơi – Khuyết – Mòn – Gầy!?


 


  Trở lại chuyên mục của : Châu Phan