CHÂU THẠCH


Bốc Mộ Người Tình
 
 
Nắng trời chiếu xuống mộ trinh
Xương em chưa lộ nguyên hình tan ngay
Lão già bốc mộ say say
Người thân lệ ướt khăn tay sụt sùi.

Có ai đây đứng bùi ngùi
Mộng yêu đất đã chôn vùi bao năm
Giấy vàng tiểu mới em nằm
Tro kia có thấy ngỡ ngàng hay chăng
Em về chốn mới xây lăng
Bỏ khe róc rách, bỏ trăng lên đồi
Chắc là bỏ cả luôn tôi
Xa xôi đâu dễ đến ngồi cùng em.
Từ em đi cảnh buồn thêm
Chỗ nằm em trống trăng đêm lọt vào
Quách xưa lành lạnh hư hao
Đồi nghiêng gió lộng, rì rào rừng thông
Một mình anh giữa mênh mông
Một mình anh với viển vông mơ màng
Em về lăng mộ cao sang
Đắp rồng vẽ phượng khang trang chốn nào
Chắc chi nơi ấy ngọt ngào
Biết đâu nghĩa địa ồn ào hồn em
Nơi đây một cõi êm đềm
Em còn thương nhớ hay quên tháng ngày?
Từ em đi đất đá say
Cùng anh chuốc rượu ngồi ngay mộ phần
Để nghe tiếng suối phân vân
Để nghe sương xuống thấm dần rừng hoang
Để nghe trăng chiếu võ vàng
Để nghe thao thức đêm tàn chờ ai.
Kìa bình minh rạng sớm mai
À ra thì đã đêm dài mộ không

 

 Một Mình Qua Phố

Một mình qua phố nửa đêm
Đường khuya vắng lặng, nhớ em quá chừng
Nỗi buồn trong mắt rưng rưng
Sương rơi giăng lạnh ngập ngừng sầu nghiêng
 
Ngước lên thấy cõi ưu phiền
Trời xanh như đọng một miền lệ sao
Đường xưa lối cũ đi vào
Hương xưa còn thoảng ngọt ngào tình xưa
 
Một thời đi đón về đưa
Lầu cao cửa sổ vẫn chưa then cài
Chỉ không còn nữa mắt ai
Nhìn theo nghiêng cả đường dài về khuya
 
Kể từ tình rẽ duyên chia
Nhà xưa, cổng cũ thành bia dựng buồn
Xe hoa từ độ đi luôn
Gót ta mòn mõi qua truông tháng ngày
 
Đường khuya đổi ngắn thành dài
Hồn khuya lạnh giá giũa mài con tim
Nửa đời bảy nổi ba chìm
Nửa đời lận đận đi tìm nửa kia
 
Vẫn là tình rẽ duyên chia
Chỉ con đường vắng về khuya vẫn còn
Chỉ mình ta với héo hon
Mình ta qua phố hao mòn ngày xuân.
                         
 
 
  Trở lại chuyên mục của : Châu Thạch