CHÂU THẠCH
Mất Hồn
Một đêm nao trên trời sao đổi ngôi
Tôi nhìn lên và tự khấn hồn tôi
Có linh thiêng xin trở về nhập xác
Máu trong tim còn hôm sớm đi về.
Đã lưu lạc tự thuở nào không biết
Hồn theo mây mà chớp bể mưa nguồn
Miếu thờ phượng đã lâu rồi xiêu đổ
Hồn không ngai nên bỏ thịt xương rồi.
Ôi tiêu điều một kinh đô không chúa
Một tấm thân vô ý thức trên đời
Tay và cơm, mắt nhìn, chân di động
Mà mơ hồ từ lịch sử xa xăm
Mà hun hút đường tương lai vô tận
Chỉ thi hài lê bước lặng qua truông
Chỉ đau đớn trong mối sầu vạn kỷ
Đuổi theo mình suối máu vẫn tràn tuôn.
Một đêm nao sao trên trời chợt tắt
Tôi đâu rồi xác hỡi hồn ơi!
Những hạnh phúc chưa một lần mở mắt
Và đớn đau chưa kịp tiếng kêu trời.
Chưa tất cả, chưa say và chưa tỉnh
Chưa yêu thương chưa thù ghét oan cừu
Đã chợt mất trong đáy sầu ngăn ngắt
Và thịt xương đau, rữa nát theo hồn.
Khối tư tưởng chưa sánh cùng hèn mọn
Đã bơ phờ mai một ý suy tư
Đã chìm hẳn trong dòng sâu lịch sử
Một cánh buồm chưa căng gió nhân sinh./.
Lạc Hồn
Khi thức dậy đã thấy mình cổ tích
Ta đứng nghe sông nước chảy triền miên
Hồn bơ vơ lạc lõng cả ba miền
Ôi ngơ ngác những đền thiêng đất thánh
Đất rợp cỏ và đền tro hương lạnh
Bầy chim xưa đã bỏ tổ bay rồi
Ta nghẹn ngào run rẩy ở trên môi.
Đứng trầm mặt gọi thầm hồn Bách Việt.
Trong cùng tận của nỗi sầu da diết
Nghe trăm lời về xua đuổi con tim
Hãy đi đi, người đã lạc bầy chim
Đã phân tán từ muôn trăng cổ độ.
Ta thơ thẩn đi trở về thiên cổ
Đường xanh xao hoen ố thịt xương đầy
Gặp vài người gồng gánh ở trên vai
Ta chặn hỏi có phải người nước Việt
Họ ngơ ngác đứng nhìn ta mãi miết
Dáng đau buồn đến tê liệt châu thân
Rồi bỏ đi không một tiếng phân trần
Ta ngoảnh lại thấy mình lông lá đủ.
Ta lê bước mang thi hài dã thú
Lạc trong rừng vô vọng đến thiên thu ./.