CHU VƯƠNG MIỆN
100 Năm
100 năm trong cõi người ta
đọc Tố Như nhớ trăng tà cuối đêm
thuyền bè rồi lại thuyền quyên
nơi xa thoảng tiếng chuông thiền ngân nga
Than ta hạt buị vô thưòng
Thương Nguyễn Du khúc đoạn trường đoạn giao
Thân ta theo hạt mưa rào
hạt rơi hốc đá hạt vào thớ sâu
có sóng thì lại chưa cầu
không sông toàn phương ve sầu khóc ran
hết tiền lương đến tiền đuờng
nơi về bến giác neo miền âm ty
Ngựa Già
Thấm thoát con ngựa ngày xưa
giờ cũng sống đến 76 năm
suốt đời từ lúc sinh ra
và lớn lên
toàn kéo xe thổ mộ
người xá ích này chết
thì giao cho ngườì xà ích khác
chạy từ bãi trưóc
qua Ô Quắn về bãi Sau
đi qua vưòn dâu
về bãi trước
một vòng tròn cơ hữu cố định
trên đầu một chùm lông gà
dưới cổ một chùm lục lạc
phiá trưóc mõm là chùm cỏ non
cứ nhìn mà phấn khởi
tiến lên
chạy quanh năm suốt tháng
hai mắt bị che
Sau lưng kéo theo
Toàn là danh từ
“Quê hương – dân tộc - lịch sử -
đạo làm cái con ngườì “
lâu lâu nghoảnh đầu nhìn lại
“ toàn là những khôi hài ? “
Thơ Xưa Giờ
Thóc ra thóc
Mà lúa ra lúa
Gạo ra gạo
Và nếp ra nếp
gạo đỏ ra cơm đỏ
gạo trắng ra cơm trắng
nếp bầu ra xôi bầu
nếp than dùng nấu rưọu
rưọu nếp cẩm
cám ra cám
rơm ra rơm
rạ ra rạ
Bây chừ
loạn cào cào
gạo tẻ gạo nếp lẫn lộn
nồi vừa cơm vừa cháo
vừa nếp vừa khoai
vừa cám
người xơi cũng xong
heo ăn cũng tốt
{ mà tốt thôi /}