ĐÀM LAN

Một Giây Cho Tôi
 
 
Một ngày mùa hè tôi đến chơi nhà bạn
Cẩn thận bỏ đôi giày ngoài cửa tôi bước chân không lên nền nhà mát lạnh
Bạn hững hờ bắt tay và ánh tia nhìn nơi bộ xalon (nghe đâu đến vài trăm)
Một giây cho tôi
Bạn lại mở tủ lạnh lấy ra hai lon bia, bật nắp
“Uống chứ ?”
Nhà bạn máy điều hoà đang phả khí
mà sao tôi…
Bộ ghế của bạn hẳn là nệm rất êm
mà sao tôi…
Tôi chợt mỉm cười nói một câu rất sáo
“Ồ xin lỗi, mình không dùng được thứ này.”
Và rồi “Cảm ơn bạn” Tôi đi
Ngoài trời vẫn chang nắng mà tôi nghe gió thật phông phênh
 
Một ngày mùa thu tôi đến chơi nhà bạn
Cẩn thận dựng cái xế điếc sao cho không chạm vào những chiếc lá của những chậu cảnh nhiều kiểu dáng khắp trên sân
Bạn đứng cửa ánh nhìn tội nghiêp
“Sao cứ mãi…nhìn kìa…tớ vừa mới thửa”
Một chiếc bốn bánh màu đen chễm chệ
Tôi không biết nick name xe ấy được xếp hạng thứ bao nhiêu trên thế giới
Một giây cho tôi
Như chợt nhớ, tôi thốt một câu rất sáo
“Thôi chết, xin lỗi, mình đang có việc…
Rồi lùi nhẹ cái xe mình ra cổng
Chiếc xế điếc của tôi nổ giòn…lướt nhẹ
 
Một ngày mùa xuân tôi đến chơi nhà bạn
Bạn comple cavat đường bệ bày những chai rượu ngoại (khoe giá mỗi chai mà tôi thấy hết hồn)
Mâm cỗ thịnh soạn có những món mà cả đời tôi chưa bao giờ đụng tới (nhưng không phải để đãi tôi)
Bạn tay bắt mặt mừng những bộ comple cũng như bạn
Tôi chợt nhìn chiếc sơmi nhàn nhạt của mình
 
 
Một giây cho tôi
Trong khi bạn đang mồm phồng tay múa
Dàn loa nhà bạn át cả những tiếng nói cười
Tôi lặng lẽ men theo đường nhỏ
Như một tên trộm gà rón rén thoát ra
Tấp vào một chiếc bàn cà phê bên hè phố
Tôi gọi một ly đen đá không đường
 
Một ngày mùa mưa tôi đến chơi nhà bạn
Bạn đang lui cui che lại cái chuồng gà
Những chú gà con bé xíu rúc trong đôi cánh mẹ
Bật lên tiếng kêu chíp chíp thật đáng yêu
Vợ bạn xấp xởi đưa tôi chiếc khăn lau mặt
Cậu bé con thì vội vã rót ly trà
Một giây cho tôi…
Đôi giày bùn đất lăn quay ngoài bậu cửa
Manh chiếu lanh canh đũa bát rộn ràng
Ngay mưa
Ly rượu ngấm vào lòng
Sao mà ấm
 
Một ngày mùa đông tôi đến chơi nhà bạn
Bên bếp lửa mẹ bạn ngồi mũi len thoăn thoắt
Và rung đùi cha bạn giọng ngân nga
Vần thơ vụng tiếng cười vung tuế toá
Mấy nhóc con đang phồng môi phùng má
Thổi phù phù củ khoai lùi bở tơi nóng hổi
Một giây cho tôi…
 
Người ta bảo cuộc đời có nhiều cái đích
Bạn có thể đuổi theo bọn chúng đến không cùng
Bạn đo chúng bằng suốt chiều dài cuộc sống
Và bạn nắm được gì trong nghìn vạn muôn chung
 
Tôi bỗng chốc hoá thành ông cụ
Ngồi xếp bằng mà ngẫm những hư vô
 
 
 
Ước ???
 
 
Ước ? Ước ? Ước ?
Mi là gì ? Là ai ? Là thánh thần hay ma quỷ ?
Là một sát na ? Là một Phật bà ? Hay là một hình thù quái dị ?
Bất kể mi là chi thì mi vẫn cứ hiển nhiên mà ngạo nghễ giữa cuộc đời
Mi ám ảnh mỗi mỗi con người trong cả từng giấc ngủ
Mi thôi miên bao mắt mắt người trong muôn giành giật đua tranh
Con người không bao giờ thoát khỏi sự quyền chế của mi ngoại trừ khi không còn hơi thở
 
Ước ? Ước ? Ước ?
Mi như một bóng ma lẻn vào từng tế bào-giọt máu
Mi không chịu nằm im mà cựa quậy liên hồi
Mi buộc con người không một giây phút nào được lãng quên mi
Mi hối thúc
Mi dồn đuổi
Mi cưỡng bức
Cho dù con người đã có-có-có rất rất nhiều cái có
Vẫn phải thồ bao nặng nhọc, gập ghềnh đến cong gãy cả lưng
Vẫn phải chạy cuống cuồng, dẫu có chồn chân đuối sức
Dẫu có ngã xuống, đứng lên, vẫn cắm đầu cắm cổ lao vào đá, lao xuống vực
Tất cả chỉ vì mi ! Vì mi !
 
Ước ? Ước ? Ước ?
Mi là kẻ tàn bạo nhất trên thế gian
Là kẻ ngược ngạo nhất trên cõi đời
Mi hồn nhiên nụ cười tinh quái trên bao cuộc thảm sát
Thảm sát nhân tri-nhân lý, thảm sát cả nhân tình
Mi tung hứng loài người như một trò chơi con vụ
Quay tít mòng mòng
Quay đến chóng xoay cả cuộc đời
Quay đến tít mù không còn biết đâu đâu là hư là thực
Quay đến ngã sõng xoài
Quay đến ngã lăn quay
 
 
Ước ? Ước ? Ước ?
Ta đã từng có lúc cảm ơn mi đã lôi ta đứng dậy
Đã đẩy ta tiến lên phía trước
Đã kéo ta qua những đêm dài sâu thẳm
Đã cấy vào lòng ta những mầm sáng tươi xanh
Nhưng rồi ta đã cảm thấy quá mỏi mệt
Khi mi cứ bắt ta phải vượt quá sức mình
Ta đang giãy giụa
Cố hết sức giãy giụa
Ta muốn thoát khỏi bàn tay chuyên chế bạo tàn của mi
Ta muốn tìm một chốn ngơi nghỉ bình yên
Ta muốn thở một làn hơi nhẹ nhõm
Nhưng…
 
Mi…Mi…Mi…
Trời ơi ! Ta phải làm thế nào ?
Làm thế nào mới có thể thoát được mi ?
Mi vẫn lẩn trong từng milimet tế bào cơ thể
Ta đã đuối sức
Ta đã bất lực
Ta đã lịm dần
Và đột nhiên ta cảm nhận được
Mi đang từ từ rời khỏi ta
Cõi lòng ta đang từ từ giãn nở
Hơi thở ta đang từ từ nhẹ nhõm
Đôi mắt ta đang từ từ khép lại
Nhưng một khắc cuối cùng
Ta vẫn kịp nhìn thấy
Trên môi mi một nét cười đắc thắng
Ánh mắt mi ném tia nhìn tội nghiệp
Vì cuối cùng
Ta cũng đã ngã gục dưới quyền năng bất diệt của mi




  Trở lại chuyên mục của : Đàm Lan