ĐÀM LAN


Khi Còn Có Thể 
 
Khi bạn khóc
Bởi những vết thương làm bạn nhức buốt
Bạn hãy lại hỏi mình
Khóc giải quyết được gì không
Lau mắt đi và nhìn ra cửa sổ
Cây lá ngoài kia vẫn óng mượt dưới mặt trời
 
Khi bạn oán
Thế gian này như tất cả loại trừ bạn
Bởi bạn không có cùng màu sắc
Như thể bạn là sinh vật lạ rớt giữa hiên đời
Bạn hãy lại nhủ mình
Oán oán mãi chỉ thêm ngày tối thẫm
Đứng dậy nào và hãy dắt xe ra
Giớ sẽ thốc tung bao bụi bặm bám trong lòng
 
Khi bạn ủ rũ
Bởi những giấc mơ cứ thế lụi tàn
Mặc bao nhặt nhạnh chắt chiu khát vọng
Những mảnh tường xây dở nhở nham
Nhưng mà ơi
Ủ rũ mãi chỉ làm bạn thêm kiệt quệ
Vẫn cứ nhặt đi vẫn cứ xây đi
Dẫu chẳng để làm gì
Thì cũng thấy năm tháng mình không hoang tàn khô khốc
 
Khi bạn hát
Trong một không gian im lìm không tiếng động
Chỉ có một thanh âm vọng tự đáy tâm hồn
Như một hơi thở bay
Nhẹ nhàng thoang thoảng
Cả một vầng sáng thiên hà
Nhấp nháy cùng bạn
Vầng trăng khẽ mỉm cười
Bồng bềnh ánh trải
Bạn sẽ thấy mở lòng
Giữa bầu trời đêm vằng vặc
 
Khi bạn mở mắt
Mới biết mình vừa trải qua một cuộc hành trình
Có rất nhiều sắc màu để mà hồi tưởng
Chợt mỉm cười
Thế cũng sao đâu
Bạn đã qua được cả rồi
Kìa trên những lối đi chung
Cũng đâu hiếm những hình thù dặt dẹo
Dẫu đi bằng bất kể phương thức gì
Thì mỗi cuộc đời vẫn cứ thế mà qua
Đều có đủ cỏ hoa lá cành sâu bệnh
Phẳng bằng hay khấp khểnh
Cũng chẳng chân nào bước hộ cho nhau
 
Thế nên lòng hãy cứ khắc lấy một câu
Khi còn có thể
Thì dẫu cuộc đời này
Cành khô hay lá úa
Đá sỏi hay núi băng
Quãng đường kia còn dài hay ngắn
Hãy cứ sống bằng tất cả nhiệt thành
Từ lửa ấm trong trái tim đẹp nhất.

  Trở lại chuyên mục của : Đàm Lan