ĐAN THỤY
Góc Đời...
Tôi đi qua bao mùa hạ nắng
Bỏ mặc nụ cười trôi về phía xa
Và đã thấy nỗi buồn gậm nhấm
Mùa gọi mùa thương chiếc lá long đong
Đêm nhớ ngày- ngày nhớ chuyện xưa
Để ký ức trượt dài bối rối
Cho tuổi thơ ngủ quên thời nông nổi
Tiếng mưa rơi khóc vỡ thật thà
Chỉ xin anh chút bình yên muộn
Nghe thì thầm lời gió trái tim
Dấu kín niềm đau dù là kết thúc
Nói ra thành vết sẹo trong nhau
Mái tóc rối ngủ quên thềm vắng- muộn
Sương mù bay qua góc phố chiều
Ngày sẽ qua và ngày mai có khác
Xiết tay nhau trống rỗng... nụ cười