ĐAN THỤY

Nỗi Nhớ Muộn Màng  
 
Em trong sáng bên bờ xanh dĩ vãng
Hồi sinh tôi một ký ức rối mờ
Tôi vàng úa khi mùa trôi vội vã
Tinh khôi mình trước sợi nắng nhung tơ
 

***
Nhịp thời gian vừa điểm sang ngày mới
Giọt đời tôi rơi chạm cuối dốc chiều
Em ngọt dịu trong mùa thu xanh thẳm
Thương bóng mình sau cơn lốc...hoang liêu

***
Chiều xuống vội hay lòng tôi mong đợi...?
Trắng đêm buồn trước những được thua
Nắng có vỡ trong ngày hè bối rối!
Chút yêu người theo đó cũng ... phôi pha

***
Níu nhân ảnh phủ mờ che ký ức
Một chút tình trong thinh lặng ... mong manh
Em trong sáng trinh nguyên ngày nắng lụa
Vỡ trong tôi một nỗi nhớ muộn màng
 


Nhân Ảnh


Người đàn bà tập làm thơ
Chau chuốt
trải lòng
Cho ước mơ và ký ức
Vui - Buồn ...
Yêu thương ...


Mấy mươi năm
xa xăm ... mong đợi ...
Người đàn bà thầm lặng
Khi nắng chiều vội xuống
Bên hiên
Vời vợi
Một tình yêu mong manh dễ vỡ


Người đàn bà
Đóng cửa lòng mình
Dấu kín nỗi đau trong sâu thẳm
Hy vọng bước ra từ bình minh
Săn tìm cho mình  ước mơ nho nhỏ...
Chắt lọc
bằng giọt nước mắt yếu mềm


Ánh trăng tím vàng
Bỏ mặc phía sau lưng...
Đêm đêm
Gió lùa qua khung cửa
tung tăng làn tóc rối
lặng thầm
Hình như con tim đã nói

Thương hoài
Người đàn bà tập làm thơ
  Trở lại chuyên mục của : Đan Thụy