ĐAN THỤY
Vẫn Còn Một Mùa Anh
Ngày ấy !
em bước ra từ sự buông bỏ,
trên lối rẽ cuộc đời về nơi vô định,
không có hơi ấm bờ vai,
chỉ có chiếc bóng đổ liêu xiêu trên triền cỏ rối.
Để rồi !
Quá nhiều ngỡ ngàng,
trước con đường khúc khuỷ,
em quanh co tìm nhặt cho mình nụ cười sót lại,
neo chặt trên vách tim mình,
làm hành trang người thiếu phụ bước đi trên trần gian khi thiên đàng đóng cửa.
Anh ơi !
khi quyết định
đi về phía không anh,
là em phải gánh chịu một mình
đời bão lũ,
nuốt từng trận đau thắt ngực,
những cô đơn,
những nỗi buồn,
chảy ngược.
Em bây giờ đã đổi khác nhiều so với ngày xưa !
ngày trở lại, đi về phía quạnh hiu,
ở nơi không có gì để níu kéo,
cơn bão này xô ngã nửa đêm,
còn lại lạnh cóng, trần trụi quanh đời,
tưởng lãng quên,
Nào ngờ... không phải vậy!
suốt bốn mùa,
vẫn không thể quên
một mùa... Anh.
Tội Tình Chỉ Một Em Thôi
Em đem ước mơ dấu kỹ
Thả vào tim nỗi mong chờ
Anh đến... như hư như thực
Thanh âm... tê buốt ngực thầm
Em dấu tình yêu đầu đời
Vào nơi thẳm sâu ký ức
Thả vào tháng năm xuôi ngược
Để lại trong tim vết dằm*
Em mang tình anh gửi gấm
Thả vào tim chút ngây thơ
Chiều thu vàng, ươm nỗi nhớ
Như còn hoài tuổi bâng quơ
Em mang con tim bối rối
Câu thơ phảng phất... bốn mùa
Yêu anh cất trong..., im lặng
Tội tình chỉ một em thôi
Em mang hạt mầm tinh khôi
Thả vào ước mơ ấp ủ
Thả vào trái tim nhắn nhủ
Ơn đời, ơn người, ơn anh...
Thu buông chiều nay rất đẹp
Câu thơ tỏa nắng hoa vàng
Em mơ một vòng tay ấm
Tưởng gần hoá rất... mênh mông
P/S: Vết dằm* là: Vết xước để lại mảnh dằm gây đau đớn, nhức nhối./.
Một Ngày
Một ngày nằm với cát
Tay ôm biển mênh mông
Những con sóng bềnh bồng
Nồng nàn hương bát ngát
Long lanh chút giọt buồn
Vương mắt luồn tóc mây
Giọt... biển say bờ phấn
Làn môi gầy mắt cay
Bên này vạt nắng vàng
Ngoài kia biển sóng tràn
Ngón tay gầy gợi nhớ
Trên phím đàn chơi vơi
Biển có nhắc tên em
Bọt sóng tung trên gió
Đời trở về nguyên vẹn
Một ngày không bên anh...