ĐỖ CHIÊU ĐỨC

 

THỜI GIAN

 

         Inline image
                       

 

        Thời gian sao lặng lẽ trôi,

Bốn mùa thoáng chốc Xuân rồi lại Thu

      Cánh hoa mỏng mảnh còn đâu,

Thời gian có xót có sầu cho hoa ?!

      Bóng câu vùn vụt thoáng qua,           

 Hây hây má thắm giờ đà nhăn nheo.

      Yêu kiều dáng vóc còn đâu ?,

 Cổ lai bất hứa bạc đầu mỹ nhân !                        

 

      Hoàng triều hưng phế vân vân,

 Tháp ngà sụp đổ bao lần đổi thay,

       Điêu tàn vùi lấp u hoài,

 Rừng xanh núi thẳm có hay chăng là!?

 

         Thời gian ơi, hãy đợi ta,

 Cùng nhau sánh bước sao mà vội phi ?

         Đường trần sanh ký tử quy,

 Chung cùng rồi cũng xanh rì cổ khâu !

 

          Sắc không nào có gì đâu,

 Không không sắc sắc cho sầu lòng ai                    

 

     Mang thân tứ đại những ngày,

 Trả về tứ đại nghe dài ngẩn ngơ,

 

    Tiếc chi một tấm thân hờ                    

 Nghìn thu cát bụi ơ hờ vùi sâu.

    Thân như sương khói mịt mù                   

 Cuộc đời vốn dĩ phù du vô thường!

 

    Liệu mà vun đắp tình thương!!!...

 

                                         Đỗ Chiêu Đức   
                                           04-11-2025 
 

LÒNG QUÊ

                                          Lòng quê dợn dợn vời con nước
                                          Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà !
                                                     (Tràng Giang – Huy Cận)

         Inline image           
      
Nắng chiều vương mái nhà tranh,

Khói lam chiều vẩn vơ thành tròn xoay.

Cơm chiều thoang thoảng hương bay,

Trời chiều vời vợi nghe dài ngẩn ngơ.

 

         Lối đi nho nhỏ ven bờ,

         Cầu dừa thầm lặng vắt hờ qua mương.

         Lá tre níu khách qua đường,

         Phất phơ áo trắng còn vương nắng nhòa.

 

Bên đồng hương rạ tỏa xa,

Hòa cùng hương đất hương hoa thoảng nồng.

Xe trâu lôc cộc thong dong,

Oang oang chim vịt bên sông kêu chiều.

 

          Bến sông ghe đậu dập dìu,

          Ầu ơ tiếng võng thiu thiu giấc nồng.

          Nương theo tiếng hát bổng trầm,

          Bềnh bồng sóng nước bềnh bồng hồn thơ ! 

 

Hoa lau theo gió phất phơ,

Đàn cò ma trắng lượn lờ bay qua.

Chuông chiều văng vẳng ngân nga,

Nắng chiều dần tắt trăng tà nghiêng treo.

 

           Tần ngần suốt buổi xóm nghèo,

           Chiều tan chiều tắt chiều theo trăng tà.

           Tình quê bát ngát bao la,

           Hồn quê tràn ngập chan hòa trong tôi.

 

           Bao năm xa cách quê rồi !!!
 
                                                  Đỗ Chiêu Đức

                                                       2025


  Trở lại chuyên mục của : Đỗ Chiêu Đức