VĨNH THUYÊN
 

Có Cũng Còn Không

Người đàn bà thẩn thờ trước ngõ
Đôi mắt ướt và nỗi buồn dịu vợi
Nắng ngả màu chiều cơn mưa không đến
Ai đó quên về lạc mất ngày quen

Không chỉ là anh là gió phũ phàng
Cũng không là em là mưa lỗi hẹn
Muốn gọi tên nhau một lần thổn thức
Có cũng còn không dù biết muộn màng

Biết gọi cho ai rũ sạch nợ nần
Còn chút nhân duyên cầm bằng chiếc lá
Úa vàng tôi ơi loanh quanh nắng hạ
Đâu rồi nước mắt để khóc tặng người.

  Trở lại chuyên mục của : Vĩnh Thuyên