HOA VĂN

 

Gọi Lối Mơ Hồng
 

Lá hoa ngọt vị hương trầm

Lối xanh một thuở lên thầm hân hoan

Hồn se thắt bóng tuổi vàng

Ôm niềm hiu quạnh đôi hàng khăn hoa

 

Tình dư chút mộng tay ngà

Nửa đời hồng phước chưa nhoà xuân giao

Bóng người lồng bóng thanh cao

Mà lòng vẫn vắng bông đào tuyết đông

 

Lời câm cuối nẻo hương nồng

Đêm lên rước nụ mơ hồng áo buông

Bâng khuâng tiếng gọi miên trường

Tình gần mấy cụm hoa đường tóc bay

 

Còn thương mắt ngọc hương say

Bỗng xanh một thoáng nghe đầy gió thơ

Nghìn xa mấy nẻo gương mờ

Tìm em đỏ bước cuối bờ lưu ly

 

Nghe lòng đắng vị thu đi

Hồng mơ chưa trọn nửa mi mắt cười

Thuyền thơ sông lạnh tay rời

Tình em sáng cả một trời ta đi!

 

Vẫn Từ Cát Bụi

 

Ta đã đợi em từ cõi xa

Bên bờ tâm thức lối thơ qua

Xuôi dòng lục bát chen vần điệu

Và để tình khua bóng nhạt nhoà

 

Ta đợi em từ cát bụi kia

Nhưng tình tan tác giọt sương khuya

Bình minh không đến ngày không đợi

Nên cả đời buông chút nắng hờ

 

Ta biết thân ta là cát bụi

Nên lòng không lạnh dấu mưa đi

Cơn mơ không tạo nên tình nghiã

Thì chút ân kia đủ nặng nề

 

Ta biết tình xưa giờ úa mộng

Nên về cõi khuất để suy tư

Mình ta ở đó buồn vô tận

Bởi những đường xanh đã bụi mờ

 

Thôi về gom lại ân tình cũ

Để nhớ mà thôi cũng tận cùng

Để thấy sông buồn hiu hắt sóng

Đôi bờ tâm sự cũng rưng rưng.



 

  Trở lại chuyên mục của : Hoa Văn