HOA VĂN

Kiếp Phù Sinh
Phổ nhạc:  LMST
 
Một ly này nữa thôi em nhé
Là phút chia tay cũng tới rồi
Mai mốt chắc gì còn gặp lại
Đời người như chiếc lá thu rơi
 
Buổi tiệc vui nào rồi cũng hết
Cuộc tình nào cũng phải chia tan
Chữ Không đã có trong vô thức
Thôi tiếc làm chi chút mộng tàn
 
Chiếc lá mùa thu đến tuổi về
Một cơn gió nhẹ cũng bay đi
Ta như chiếc lá mùa thu ấy
Ôi kiếp phù sinh có nghĩa gì
 
Một ly này nữa thôi em nhé
Đừng luyến lưu chi để khổ sầu
Đã biết đời người là thế đó
Thì tình xin đẹp đến mai sau.
 

Người Tình Trong Thơ

(viết cho cô em gái Bắc Kỳ 54)
Phổ nhạc: Nguyễn Thiện Lý
Phổ nhạc: Nguyên Long
Phổ nhạc: LMST
 
Bỗng dưng mình ao ước
Em là người tình sầu
Trong tim ta nhật nguyệt
Bây giờ và mai sau
 
Người tình sầu không thấy
Chốn nào không ai hay
Cung đàn nào ai dạo
Tiếng hát nào trên tay
 
Ta yêu trăng mùa Hạ
Nâng niu gió mùa Thu
Mùa Đông buồn vời vợi
Nhưng tim không hững hờ
 
Mùa Xuân hoa xuân nở
Tình xuân nở mấy mùa
Ta mang đời lữ thứ
Xuân tàn lúc tuổi thơ
 
Bỗng dưng mình ao ước
Tình yêu em trong thơ
Con chữ đầy trên giấy
Chỉ thơ và chỉ thơ
 
Hồn thơ ta lãng mạn
Chữ yêu là hư vô
Chữ đời là hư ảo
Vẫn thích tình vu vơ
 
Tuổi nào ta còn mộng
Tuổi nào ta còn mơ
Con tim còn rung động
Thì còn nghĩ vẩn vơ
 
Tình đời vốn vô vọng
Tình yêu vốn vô bờ
Khi ta còn máu đỏ
Thì cứ mơ và mơ
 
Bỗng dưng mình ao ước
Trang thơ tình hôm nay
Được dát vàng nạm ngọc
Tên em cuộc đời này
 
Tình yêu non cao ngất
Lời thương biển dâng đầy
Người tình không có thật
Ta tìm em trong mây.
 

Đêm Buồn Uống Rượu Một Mình
 
(Về Đông Anh để nhớ lại
những cơn say trước 1975)
Phổ nhạc: Nguyễn Thiện Lý
 
Đêm nay uống rượu sầu ly xứ
Rượu đắng hay lòng ta đắng cay
Bạn cũ còn ai đâu nữa nhỉ
Ta buồn nhớ lại những cơn say

Và nhớ thuở nào mang súng trận
Nhớ đêm khói lửa mịt mù bay
Nghe đời thương gọi lên vàng sắc
Trên áo thời gian dấu bụi đầy

Quên làm sao được thời gian ấy
Mưa nắng đầy khung tình thoáng bay
Lại nhớ những ngày yêu mến cũ
Nghe bâng khuâng cả lối hoa gầy

Đã biết chuyện đời cơm với áo
Thì vinh hay nhục có ra gì
Bao nhiêu rồi cũng phù hư cả
Sau trước rồi ra cũng biệt ly

Ở đây xứ lạ buồn ghê gớm
Có những người quen muốn lạ dần
Có những tâm hồn như lá cỏ
Chuyện còn chuyện mất cũng phân vân

Tình đời vẫn lạnh như mưa gió
Một nỗi sầu riêng một nỗi mình
Vui cứ ra đi buồn cứ lại
Ly đầy đong cạn rượu phù sinh. 
  Trở lại chuyên mục của : Hoa Văn