HOA VĂN


 
Xuân Trên Tờ Lịch Nhiệm Màu
 
Đón xuân ta một lời chào
Mừng xuân vừa tới xuân vào cửa hoa
Cõi người vẫn cõi người ta
Mơ nào giữa những phôi pha nụ đời
Thơ còn mang chút ngậm ngùi
Tình còn quanh quẩn ngọt bùi vu vơ
Trăm năm đưa đẩy hững hờ
Tháng ngày khoan nhặt ỡm ờ mây bay
Đời khâu vá cũng đủ đầy
Cuộc vui thanh đạm hương say mấy mùa
Quẩn quanh con gió mơ hồ
Cái buồn đậm nhạt bên bờ rụng nhanh
Nghe hoang vu cũng quách thành
Đong đưa hồn mộng tan tành chiêm bao
Xuân nào cho những trăng sao
Xuân nào còn lại chút ngào ngọt tan
Nghĩ ai thu tím lá vàng
Nghĩ ta son sắt trăm ngàn bước đau
Đón xuân tờ lịch nhiệm mầu
Thời gian đi cũng bạc đầu nhân gian.                         
 
 
Còn Mãi bên Đời Một Giấc Mơ
 
Rồi cũng tan đi như khói mây
Nghe lưu luyến cũ lại dâng đầy
Tâm tình hôm sớm lòng như đã
Còn tiếng thơ hoa gửi tháng ngày
 
Đời thanh thản đến vẫn còn đây
Tri kỷ ta ơi nhớ phút này
Từ cõi trăm năm về tuyết phủ
Mơ nào đẹp lối mộng hôm nay
 
Vẫn trái tim ngoan vẫn thật người
Vẫn vàng lên tuổi tuổi lên ngôi
Bâng khuâng cho nắng vàng tâm sự
Đời ngát hương hương ngát cuộc đời
 
Gửi đời đôi chút tình trăng trong
Mây có tan mây vẫn cứ hồng
Tình dẫu theo nhau về nẻo gió
Vẫn nhìn phương đó nhớ mông lung
 
Vẫn cứ vì đời thơ với thơ
Đã hương như đã tự bao giờ
Tâm tư hò hẹn xuân tri kỷ
Còn mãi bên đời một giấc mơ.
 
                                                                  
Thương Cội Nhớ Nguồn
 
Ngày đi ai hẹn ngày về
Vai tròn một gánh nặng nề quê hương
Buồn này cách mấy đại dương
Sầu kia qua mấy đoạn đường mây bay
Duyên nhau gặp gỡ nơi này
Đông sang tuyết phủ trắng đầy mặt đi
Nhớ hoài giây phút chia ly
Quê hương bỏ lại còn gì mang theo?
Niềm đau đất Mẹ quê nghèo
Hoang liêu trăm bến tịch liêu trăm bờ
Mưa đời lạnh cả hồn thơ
Gió đời rách cả lòng từ xuân xưa
Từ khi lạ nước lạ nhà
Nỗi đau nhân thế mù loà thế nhân
Niềm tin nhau cũng phai dần
Trong vô thức cũng tần ngần nọ kia
Hỏi đường đường cũng ngẩn ngơ
Hỏi sông sông cũng ầm ừ ví von
Mai sau tình hết tình còn
Người đi kẻ ở sắt son lời thề
Bỗng dưng hiu quạnh bốn bề
Từng trang tâm sự não nề nước non
Một hai ba bốn vuông tròn
Thương sao hết được điệu buồn dân ca.
 
 
Bài Thơ Cho Chị
 
Chị ơi hết ý thơ rồi
Hương thơ cũng nhạt hương đời cũng phai
Đường đi đâu biết ngắn dài
Hoa thơm đâu giữ được hoài sắc hương
Mặn mà một thuở văn chương
Áo thơ còn dính bụi đường thế gian
Xuân vui xuân mãi cũng tàn
Hạ về níu cái nồng nàn mà mong
Thu sang cho lá rụng hồng
Đông qua cho những lạnh lùng nhớ quên
Bóng đời ngả bóng xô nghiêng
Đem hiu hắt trả lại miền hắt hiu
Cái vui hẳn cũng ít nhiều
Cái sầu cũng có những điều nọ kia
Nhục vinh cũng một lối về
Tìm trong dĩ vãng lời khe khẽ buồn           
Bây giờ buồn lại buồn hơn
Chị ơi vẫn tấm lòng son với đời.
 
 
 Quê Hương Niềm Nhớ
 
Người ôm chữ nghĩa ân tình
Ta ôm trọn một bóng hình quê hương
Nỗi buồn nỗi nhớ nỗi thương
Hai mươi năm lẻ đoạn trường Bắc-Nam
Rồi đây bóng xế chiều tàn
Niềm đau dĩ vãng nghiệt oan nỗi đời
Người còn tha thiết niềm vui
Trăm năm hương tóc nụ cười nét duyên
Và ta lòng vẫn trung kiên
Thương sao quê Mẹ buồn nghiêng bóng về
Một lần đi một lần xa
Buồn đau còn lại hôm qua bây giờ
Ngậm ngùi ngào nghẹn vào thơ
Mang mang tâm sự ngọn cờ gió bay
Chợt vơi nỗi nhớ lại đầy
Quê hương ơi! nỗi buồn này sao nguôi
Khuya về nhìn ánh trăng rơi
Bóng đêm cùng với bóng đời chia hai
Tình đời dù có nhạt phai
Tình quê hương vẫn nhớ dai dẳng lòng.
  Trở lại chuyên mục của : Hoa Văn