CÒN GÌ ĐÂU NHỚ MÀ QUÊN
Ngày em bỏ học về xứ lụa
Ngã ba sông chiều con nước đau
Áo champa bao mùa mưa nắng
Chắc hẳn giờ đây đã bạc màu
Khói đồng ai đốt cay khóe mắt
Đò đưa mấy lượt khách sang sông
Biết tóc em còn đen óng mượt
Hay khóc từng đêm nhuốm sợi buồn
Trông phía Cồn Tiên mờ khói sóng
Ngày về An Phú chẳng có em
Lỗi hẹn mấy mùa điên điển nở
Còn gì đâu nhớ để mà quên
Nhánh phượng treo sầu trời hạ đỏ
Từng đêm tiếng quốc gọi trong sương
Như em khe khẽ lời kinh nguyện
Vẫn lạc tình nhau góc thánh đường!
MÙA TRĂNG CŨ
Ta đi bước nhỏ âm thầm
Mớ hành trang vác đời lầm lỡ ta
Gởi tình về phía mù xa
Mai rời thành phố đèn nhòa bóng đêm
Xa em xa mái tóc mềm
Mà chưa chải hết buồn riêng cuộc đời
Còn không tiếng hạc cuối trời
Của mùa trăng cũ rã rời cánh bay
Bỏ rừng chim lạc dấu mây
Ta đi đếm tuổi tháng ngày quạnh hiu
Bể dâu thay áo đã nhiều
Tình như sợi khói thuơng yêu không về
Ruợu tình cạn chén môi tê
Nghe hoang phế giữa cơn mê rũ tàn
Thôi em cứ buớc sang ngang
Lá thề xưa đốt phũ phàng tóc tơ
Suơng giăng vây kín nẻo chờ
Thời gian từng giọt hững hờ qua tay
Xa em là hết kiếp nầy
Thì xin cúi mặt đến dài kiếp sau!