HOÀNG ANH 79

TRONG EM CÒN ĐÓ CHÂN NHƯ
1/ Mỗi người có cái ngu riêng
Đôi khi ta cũng khôn liền đó em
Lật bài thơ cũ ra xem
Nhớ sao mà nhớ cái đêm em ừ !
2/ Trong em còn đó chân như
Trong ta đời đã mịt mù gió mưa
Áo bay theo chiếc lá đùa
Yêu đôi mắt nhắm thẹn thùa với trăng
3/ Gọi anh bằng bác sao em
Ba mươi năm nũa em bằng tuổi anh
Có con chim hót trên cành
Em không thương nó sao đành đuổi đi
4/ Đã yêu em ngại làm gì
Yêu đi để thấy củ mì thật to
Dù đời hơn thiệt so đo
Tây Ninh còn nắng, em lo chi nghèo
5/ Xe lăn dốc ngược cheo leo
Yêu em tưởng chỉ như bèo mây trôi
Ngờ đâu cơn gió lưng đồi
Thổi bay tà áo em đòi cưới anh !
NGỠ
Nghe nói em buồn ta muốn khóc
Thương em sợi tóc ướt mưa nhòa
Sợ chút heo may qua ngõ vắng
Ngậm ngùi em ngóng dặm trời xa
Mùa nầy nắng ít nên hiu quạnh
Mới chớm thu thôi cũng não lòng
Chiều xuống sương rơi trên xác lá
Đời rồi trăm ngả sầu như sông
Lâu lắm không về thăm cố quận
Còn ai lau lệ lúc em hờn
Ở đây không có đồi lan tím
Nên mỗi hoàng hôn thăm thẳm hơn
Mưa vẫn bay bay trên phố nhỏ
Mà ta biền biệt khắp sơn khê
Yêu nhau chưa trọn vòng tay ấm
Để gió từng đêm lạnh bốn bề
Bỗng nhiên chợt nhớ về bên ấy
Đâu phải mình em lẻ bóng đời
Cứ ngỡ trăng tàn mưa bụi rớt
Bèo mây tan hợp ngỡ phai phôi !
HOÀNG ANH 79