HOÀNG ANH 79
Một Đời Còn Lại Có Quên Nhau
Sông dài con nước xuôi ra biển
Mây trắng ngàn năm mây trắng bay
Cuộn manh chiếu cũ ta về đất
Trả hết nợ rồi tay trắng tay
Đã biết trần gian là cõi tạm
Bạc tiền danh lợi vẫn u mê
Em biết trăm năm là hữu hạn
Đường xưa sao chẳng thấy em về
Đời có vinh đâu mà sống nhục
Tàn đêm hoa tím rụng hiên thu
Nghe trái tim côi còn thổn thức
Em xa xa lắc đến mịt mù
Ta cũng quen rồi trong cô độc
Một đời còn lại cố quên nhau
Bên đó mưa buồn hay lá khóc
Mà sao sương khói quyện bên cầu
Ở đây trăng gió sầu muôn thuở
Hun hút từng chiều cánh hạc bay
Em ơi hãy giữ dùm nhan sắc
Tờ lịch trên tay rớt mỗi ngày !
Đà Lạt Em Về
Em về phố núi mây ngàn nhớ
Thành phố mưa bay với thông reo
Bỏ quên kỷ niệm ngày tháng cũ
Và một người mỏi mắt nhìn theo
Vách đá lưng chừng hoa vàng nở
Bờ môi em đỏ ướt sương mù
Đồng bằng nắng nhạt buồn muôn thuở
Lặng lẽ một người đếm lá thu
Đà Lạt đêm nằm nghe gió hú
Đồi Cù em có thấy trăng lên
Cắn trái dâu tươi màu huyết dụ
Đồng bằng xa lắm chắc rồi quên
Nhà thờ Con Gà chuông thánh thót
Em thanh cao kinh thánh nhiệm mầu
Ở xa một người đang lãng bạt
Rớt vai từng giọt thời gian đau
Đồi cao thung lũng đường bụi đỏ
Đà Lạt mây che phố thật gần
Lối xưa còn dấu chân em nhỏ
Dẫm lên miền nhớ mịt mù tăm!