HOÀNG LỘC
Tôi Biết Tôi Còn Một Cố Hương
Một chiều tây ngạn Thái Bình dương
tôi thấy tôi ngơ ngác dặm trường
có một con cò không trắng nữa
bay một mình một phía hoàng hôn
tôi cũng một mình - tôi hốt hoảng
thương tôi hà cớ đã phiêu bồng
mỗi bước cuối đời nghe rất mỏi
và rất buồn một kiếp bàn chân
không thể tôi nằm bên tây ngạn
nên hoài con mắt ngóng về xưa
thấy em tóc tròn vai - lững thững
trước hiên sân phơi áo mẹ già
không thể tôi nằm trên tây ngạn
nên hoài con mắt ngó về đông
khi gào theo từng con sóng lớn
tôi biết tôi còn một cố hương..
Bữa Say Ghé Chùa Ông Hội An
Quan Vân Trường mặt đỏ cũng thành danh
ta đỏ mặt hơn ông, đời lại hỏng
ông cốt cách quỳnh tương, ta hồ đồ rượu dỏm
cuộc trăm năm đã đến thế - hoang tàn
Kinh Châu, Kinh Châu mờ hơi sương
lòng ông, lòng ta - ai biết được?
hào khí ngời thanh long, cũng sụt sùi ngọn bút
chuyện nghìn xưa thầm hỏi chuyện nghìn sau
ông còn đất để về, ta biết về đâu?
mịt mịt trời sương - mờ mờ thân thế
châu với quận đã lạc loài tri kỷ
mảnh trăng suông vừa nhạt thếch rượu mời
chốn trần gian tốc gió bốn trời
trên đất lạ còn rung bờm xích thố
ông tử vi thần thơm lừng thiên cổ
ta thơ cuồng vất vưởng mỗi tờ mây
để có lần ta chếnh choáng qua đây
chén rượu dỏm chừng không gượng nổi
ông linh hiển, mặt mày ông đỏ chói
đỏ mặt mình, ta gục dưới chân ông...