HOÀNG THỊ BÍCH HÀ


Xin Lỗi Huế Giùm Anh

Rất nhớ Huế nhưng anh không về được
Nợ tang bồng vay trả vẫn chưa xong
Những nhớ thương là không thể đếm đong
Nên cuộc sống- Huế đầy trong ký ức
 
Huế vẫn đợi mà người không về nữa
Một chiếc thuyền trên bến vắng người qua
Mây vẫn trôi hững hờ như vẫn vậy
Ráng chiều phai hoàng hôn đã rụng rồi
 
Bến Vân Lâu còn ai ngồi câu nữa
Câu Nam Bình thấp thoáng dáng người xưa
Đường Lê Lợi phượng vẫn rơi màu nhớ
Ai bên đường như đang đứng chờ ai
 
Trường Quốc Học trống tan trường đã điểm
Bước chân xưa gõ xuống những nhịp buồn
Thôi xin Huế hãy quên người năm ấy
Đợi chờ chi hết thảy đã xa rồi
 
Huế cũng đừng giận hờn người tri kỷ
Dẫu là xa nhưng không hờ hững với Huế mô
Trong tâm khảm chút tình xưa hóa đá
Xây đền đài khắc chạm những vần thơ.
 
Làm Sao Quên?

Làm sao quên được buổi chiều li biệt
Ngoái nhìn nhau mắt rớm lệ nghẹn ngào
Đời biến chuyển ta làm sao khác được
Nên ngậm ngùi thầm hẹn sẽ chờ nhau
 
Biển dẫu xanh cũng bạc đầu con sóng đợi
Dòng sông Tương cũng úa cạn mong chờ
Tình ngỡ sẽ cùng nhau đi đến cuối
Con đường hồng hoa nắng rải hai bên
 
Vòng tay lỡ lời thề non hẹn biển
Trái tim côi nay chất chứa bão bùng
Cũng tự dỗ … buông cho lòng thanh thản
Nhưng ân tình trĩu nặng mối tơ vương
 
Lòng thầm mong cho người ở phương xa
Bến bờ mới an lành và êm ấm
Chuyện ngày xưa trong lòng xin giấu kín
Mắt chớ buồn cho dang dở của tình ta
 
Em sẽ sống cho đôi mình hai nửa
Phía không anh, bước quả cảm, dịu dàng
Ký ức đầy…cất giữ chuyện ngày xưa
Những năm tháng dẫu chút tình mới chớm
 
Dấu yêu ơi! Hãy yên lòng người nhé!
Chỉ mong sao phương ấy thật vuông tròn
Một cuộc đời dù có phải sang trang
Tình anh đó em mang vào cõi mộng
 
Chỉ cần biết trong lòng anh có đủ
Bóng hình em là em mãn nguyện rồi
Dẫu tơ tình không kết được trăm năm
Mình hai nửa vẫn vì nhau mà sống!

 Qua Đập Đá

Xưa “anh Tử” đã từng qua Đập Đá
Ngắm hàng cau khi nắng mới vừa lên
Nhìn hoa bắp, ngắm trăng rằm Vĩ Dạ
Để lại cho đời một “Thôn Vỹ…” trong thơ
 
Ta e ngại chạm tay vào kỷ niệm
Huế một thời mơ mộng tuổi sinh viên
Qua Đập Đá thẳng lối về Vĩ Dạ
Cơm Hến, chè Cồn thơm thảo đón người xa
 
Dẫu biết rằng rồi gió chẳng bên mây
Gió đường gió và mây bay về vô định
Nhưng ánh trăng và con thuyền năm ấy
Vẫn kịp về đón đợi khách phương xa
 
Chiều đã phai nhưng không mờ nhân ảnh
Vẫn đậm đà Thôn Vỹ nhớ “người trăng”*
Thời gian đi cùng dâu bể thăng trầm
Thơ của Tử vẫn làm người ta nhớ
Một Vỹ Dạ yên bình trong bảng lảng màu sương
Nếu có dịp về Cố Đô đón tết
Nhớ ghé về Vỹ Dạ hái mùa trăng
 
Bến Đập Đá đã qua mùa mưa bão
Nhưng co vid vẫn còn đành lỗi hẹn khách tao nhân
Tìm chi nữa giai nhân...chiều Thôn Vỹ
Ngõ trúc thanh bình, nàng đã bước vào thơ.
Sài Gòn ngày 6/2/2021

  Trở lại chuyên mục của : Hoàng Thị Bích Hà