HỒNG BĂNG
 
LÃNG ĐÃNG CÙNG XUÂN

Nguyện

 Nguyện là sương của sớm mai
 Đọng trên hoa: điểm ngọc cài sắc hương
 Lung linh cõi cõi vô thường
 Cội chân diệu giữa dặm đường nỏn xanh.

 Kinh Mật

 Chim linh tạm trú cây lành
 Ngậm câu kinh mật, vỡ thành ngữ ngôn
 Vời trông mưa gió dập dồn
 Lặng trong tịnh tịch sóng cồn chợt tan.

 Cỏ Lau

 Rằng hoa nở tự non ngàn
 Theo xuân gót mỏng nhuốm vàng áo tơ
 Một mai đáp giữa đôi bờ
 Dòng xuôi an ngự trắng cờ cỏ lau.

  Tiếng Thời Gian

Ngày tan trong khúc nhiệm mầu
 Trăng tròn khuyết cũng một bầu thái hư
 Rừng xanh tấu khúc nhạc từ
 Vườn quang hạnh mướt cam lồ giọt thơm.
   
Áo Xưa

 Lần đi về cuối con đường
 Hương xưa trẫy hội ngàn phương ngát trầm
 Giữa vùng đất ngọc khinh an
 Chợt thương nhớ lá me vàng áo xưa.

   Mưa Xuân

 Mưa se lạnh ướt giao thừa
 Rưng rưng cúi mặt lạc mùa mất nhau
 Đã miên viễn là chiêm bao
 Đã nghiêng hạt đã hắt vào sóng đêm.

   Kinh Hiền

 Giêng non giở vội kinh Hiền
 Chùm bông ngọc điểm thoảng miền tịch không
 Ngày phơi phới má sen hồng
 Trực trang diệu nghĩa ngưỡng lòng hội hoa.

   Xuân Vàng

 Vuông sân vàng đã rụng đầy
 Là trăng đêm đã tỏ bày bỏ buông
 Im nghe..gió lá khua đường
 Có em tôi khép vạt hường nhan. Xưa


 
  Trở lại chuyên mục của : Hồng Băng