HỒNG BĂNG

Chùm Thơ Viết Ở Tiểu Cần
MIỆT CẦN CHONG
Có lẽ lại về miệt Cần Chong lần nữa
Bởi câu thơ còn kiêu bạt sóng Sông Sau
Thèm đụn khói vờn
Em bên bếp ấm
Nên chiều thơm vườn trắng ngát hương cau.
PHÚC ÂM
Hương Phổ Tịnh thơm dòng Trinh Phụ
Chuông Định Bình ngân vọng Từ Tâm
Cây tịnh lạc bốn mùa đơm trái
Áo ai bay trắng trời Phúc Âm.
TỪ Ô
Tiếng gà giục nhớ Từ Ô
Khói đồng sương đẫm cánh cò nghiêng chao
Mẹ xưa về ngự phương nào
Lặng nghe nỗi nhớ dâng trào Từ Ô!
HÙNG HOÀ
Hớp gió mùa vàng ươm
Lúa Hùng Hoà sóng trải
Chậm nghe chiều kinh hành
An nhiên trời phương ngoại.
CẦU TRE
Gót chân phiêu dạt về đây để..
Nhặt bóng Cầu Tre soi dáng sông
Lắt lẻo một đời xiêu dáng Mẹ
Đại Trường ơi! Sương sữa ngậm no đòng.
Hương Trăng
Âm âm trời trắng bệch
Ươm xanh xao phận người
Nụ cười khô khốc hoảnh
Lệ trơ cằn. Tôi ơi!
Tay vin mằn đá dựng
Chợt nghe lời thầm thì
Lần theo trong phẳng lạnh
Thâm trầm hồn cổ thi.
Ngửa cổ đụng chòm mây
Phù vân hay tóc trói
Quấn quyện và tan bay
Chao nghiêng trời hư dối.
Vẫn âm trời trắng bệch
Bài cổ thi đâm mầm
Tôi ghi vào hiện kiếp
Cầm tay em, thơm trăng.
Gặp
Vốn từ vô kiếp mà ra
Ta em tụ cõi ta bà gặp nhau.
Cũng là hỉ lạc chiêm bao
Cũng rào chân lý lòng đau đáu lòng.
Bây giờ gom hết bao dung
Lận lưng rồi thả giữa dòng. Hư vô.
Bến Xuân Xưa
Vi diệu đêm trừ tịch
Gió rung lạnh hoa Quỳnh
Em bay từ tinh khiết
Về nở mùa xuân xinh.
Chúm chím hoa hé nụ
Em lạc vào thuyền hương
Đêm không còn trốn mặt
Dù đẫm trời pha sương.
Em lạc vào thuyền hương
Ta một mình quạnh quẽ.
( Sóng chập chùng biết rõ
Gió ngàn phương bộn bề
Chiều thời gian hư ảo
Phủ khối tình tỉnh mê)
Thoảng hương thơm gạo mới
Rặt một mùi nguyên sơ
Nhanh lên em! Bến đợi
Chèo xuân về chốn xưa.
Đà Lạt
Đà Lạt và Đà Lạt
Chưa là mùa Ngâu sao bay tan tác tóc em xưa
Ngõ trời đùn đục
Mưa và mưa.
Em xưa: màn sương khói mỏng
Rừng nhuộm chìm hoang dại
Tôi chìm ký ức hoài thai.
Nắng vàng không như trăng
Trăng phủ đè cụm núi
Loãng một màu tàn phai
Chuông chùa hồi sám hối.
Đã có thời dựa núi
Hát bài ca thánh thần
Hát bài ca vạn đại
Đẹp đêm sao trời băng.
Ngõ vàng trăng mật khép Mimosa
Còn trông nhau ngõ cùng hẻm hẹp
Xa rồi, ơi! Dã Quỳ hoa.
Tôi hoài leo dốc ngược
Buổi em qua vội xuân thì
Nhớ nhau lê thê cành thông ướt rũ
Mai còn vằng vặc một mùi hương.
Mai còn vằng vặc một mùi hương
Em ửng vàng chín bói
Tan thầm trong gió
Ta còn buốt lạnh đêm sương.
Hốt Nhiên
Xanh ngàn xanh cõi chơn như
Vàng hoa một thể ngột từ chơn tâm.
Lũng sâu mù trắng sương giăng
Màu xưa vẫn đượm vàng trăng vốn từ…