HỒNG BĂNG
Vắng
“Mười con nhạn trắng về tha,
Như Lai thường trụ trên tà áo xuân"
(Động Hoa Vàng- Phạm Thiên Thư)
Tôi cầm con chữ và nghe
Sáng trăng nói với hàng tre đêm rằm
Mây ngang trời đã cài trâm
Thấy em hồi nẳm, mười lăm mỉm cười.
Như lai vốn trụ bên người
Đưa êm võng lắc lìa nôi, diễm phù
Giữa đôi hàng. Chữ trầm tư
Hai bên sông vắng. Lặng từ trôi lăn.
Ngân nga hồi gióng phù trầm
Con chim cườm gáy tôi cầm bỗng bay.
Mùa Xưa
(nhớ Huế)
Chuông chùa sánh
giọt kim cang
Thẫm trong đêm ánh
mái hoàng lưu ly
Sông buông
lặng khuất kinh kỳ
Vàng treo
vạn cổ xuân thì
mướt trăng.
Vội chi vẽ cuộc phù trầm
Chèo vô trụ xứ
Huế thầm
tóc bay.
Về leo dốc ngược
Chiều nay
Rêu mùa xưa mỉm…
chạm ngày uyên nguyên.
Từ Quang
Nắng xiên mây
Thẳm xanh hồn độ lượng
Trong veo hạt mưa mùa.
Nắng xiên lá
Sáng trưng màu nguyên xuân
Trong veo thu diễm lệ.
Nắng xiên gió
Thơm thơm về ba cõi
Em vẫn còn chân sáo hồn nhiên.
Nắng xiên trăng
Huyền diệu treo thượng tuần
Vàng tơ cá hớp.
Nắng xiên áo
Mùa đương thì, tinh khôi
Ngẩn ngơ hồi trống ngực
Lá buông mình.
Nắng xiên tôi
Vươn vai ngày chim hót
Từ Quang.
Mai Về Thăm Mộ Mẹ Tôi
Mai về thăm mộ Mẹ tôi
Gói trong bát nhã nụ cười uyên nguyên
Lá xanh đẫm giọt mưa thiền
Long lanh sương gột cõi phiền não trôi.
Là không. Là sắc. Là tôi
Vàng bay về hót bên đồi lá xanh.
Nôi xưa ví có tròng trành
Mẹ nương đôi cánh hạc lành thẳm xa.
Khép
Rồi thu đến bướm xa vườn thuý cúc
Lá thu xao rưng rức mộng tan rồi
Và như thoáng có ai về ký túc
Để nhoè đi.. bóng đổ một mình tôi.
Khẽ khép mắt soi bóng đời hoang phế
Lời nguyên khai rêu biếc vượt xanh rờn
Khẽ khép mắt trao nụ cười nhân thế
Dòng mật ngôn
Sóng sánh
Ướt môi thơm.
Khẽ khép mắt lắng nghe lời hư vọng
Nhìn trăng tan vàng quét rưới chan đời
Ta ở đó bên sông dài độ lượng
Nhặt tiếng sóng đùa, làm tiếp cuộc rong chơi.
Khẽ khép mắt cùng hạt mưa nguồn rong suối
Trôi trôi lăn biệt biệt cuối chân trời
Mai lăng lắc cũng đừng quên giọt sáng
Lóng lánh bên người lặng lẽ chiếu soi.