HỒNG BĂNG
 

Lục Bát Rời
 
1. TAN


Em về nhuận thắm hương trăng
Tưới nhan sắc đượm hoa vàng, tiếng xưa
Mù xa.. bóng vạc xao mờ
Giọt sương khẽ rụng hững hờ cuộc tan.
 
2. NGUYỆN

Lại là em của tôi xưa
Vết thương xé toạt đôi bờ tử sinh
Vẫn tôi hứng giọt tịnh bình
Vẫn nhân thế chẳng có mình với ta.
 
3. TIẾNG LÁ

Đường quê đỏ mắt trông người
Buồn xanh tiếng lá sương ngời giọt sa
Con sông Cái vọng vời xa
Tiếng chuông chùa níu lụn tà áo xưa.
 
4. XUÂN VÀNG

Vuông sân vàng đã rụng đầy
Là trăng đêm đã hiển bày bỏ buông
Im nghe.. gió lá khua đường
Có em tôi khép vạt hường nhan. Xưa.
 
Thư Đi Về Chốn Cũ
 
Lận lưng chút vốn tình năm cũ
Mà suốt đời ta viết chữa xong
Chắc tại em vốn dòng thanh nữ
Mà ta thì già cóc bến này sông.
 
Soi trong rượu thấy ngày mặt mụn
Ngôi bảy ba lẽo đẽo theo người
Khói thuốc ám làm thơ cùi bắp
Lãng nhách một thời để nhớ khôn nguôi.
 
Hơn bốn mươi năm đi về chốn cũ
Bụi xương rồng vườn vắng đìu hiu
Chữ khắc tên chung theo gió mất
Chưa phải thiền sư cũng trắng tay rồi!
 

(Ta nhìn ta móm mém da dùn
Em vẫn thế muôn đời mướt rượt!)

 
Bích Câu ơi, em về thơm ngát
Vách trống không tranh sao nét vẽ đan xen
Nét vẽ trập trùng trên miền xa lắc
Tôi tìm tôi không thấy, nói chi em!
  
Cây Gậy - Biển Và Lão Già
 
Nhặt một nhành trúc gãy
Lần theo đường bướm bay
Gá cả đời lên gậy
Mắt trúc bung đọt dầy.
 
Khi vườn xanh ngã đổ
Cám ơn người nâng niu
Cho nhau ngày tối lửa
Cuộc cộng sinh mỹ miều.
 
Lúc lao xao gió gợn
Khi ngầu ục phương phi
Bủa cồn giăng sóng dữ
Và lặng im muôn chiều.
 
Trên bãi bờ lưu dấu
Cát hằn sâu gót người
Vương vang thời nương náu
Xác ốc, hồn trùng khơi.
 
Trong veo trời nguyệt bạch
Núi vàng như thu phai
Ta cười râu tóc dựng
Ô hay! Nỗi quan hoài.
 
Lão nheo mắt nhìn biển
Sóng xô dạt đời nhau
Chờ trăng nhô Núi Tuyết
Lấp lánh cùng muôn sao.
 
Trả người thanh trúc vụn
Mùa sinh sôi mởn xanh
Trả người dăm đọt sóng
Thênh thang trời thiên thanh.
 
Hoa Xuân
 
Dạ thưa, nói nhỏ thôi em
Màn sương mỏng lét bên triền núi tan
Rằng khi tiễn biệt đông tàn
Cũng khe khẽ tợ ru làn gió mai.
 
Có gì đâu cái sơ khai
Cũng không có buổi u hoài lìa xa
Trên cành rạng rỡ màu hoa
Từ vô lượng suốt giang hà, rằng xuân.
 
Ngẫu Nhiên Em
 
Giọt mồ hôi long lanh
Như mặt trời nhỏ nhỏ
Tiếng ve rền khô hanh
Ru êm cành hoa đỏ.
 
Ngẫu nhiên mà dợn sóng
Viên mãn mùa hạ hoa
Ngẫu nhiên ngày rất biếc
Cho mắt người thẳm xa.
 
Ngẫu nhiên em làm dáng
Bước vô tâm ta qua
Chừng như ngày đã mỏi
Nên ánh nhìn.. thoáng qua!
 
Và, bây giờ mưa bay
Phượng xanh um tán lá
Lạc nhau muôn dặm dài
Rêu thì thầm với đá.
 
Ngẫu nhiên em. Như mây
Nhuận xanh hồn chớm úa.
 

  Trở lại chuyên mục của : Hồng Băng