HÙNG NGUYỄN
 
Trích từ tập thơ: Bên Trời Khiếm Nguyệt


Mùa Xuân Khóc Khô
 

Mùa Xuân... bó gối vệ đường
Mẹ tôi tóc rối mười phương gió lùa
Hỏi trời: Mưa đã tạnh chưa?
Để rừng ấm lại một mùa khổ sai
Máu xương mấy nợ tương lai
Mà đem vung vãi trên đài tồn vong
Ván cờ thua thắng chưa xong
Mười con Tốt thí qua sông... chết mười.
 
Mùa Xuân... ướt nửa chỗ nằm
Em tôi lén lút khóc thầm người xưa
Trăm năm chi tội duyên thừa
Từ khua lóc cóc rượu đưa vó hồng
Từ em cuốn gói lấy chồng
Từ người ngã ngựa bên dòng sử oan
Thì thôi, một trận dỡ dang
Em lau cặp mắt, mở màn... Chào Xuân.


Ngậm Ngùi Một Thưở Thư Sinh
 
Ngày xưa có gã thư sinh... giặc
Vô lớp buồn như vô... trại giam
Kinh thư lấm láp trên hè phố
Món nợ ân sư vướng phong trần
Đọc Kiều thấm thía thương cô giáo
Đã nhát lại hiền quá... Thúy Vân
Trẻ măng chưa biết đời vốn bẩn
Một bước sẩy chân chết mấy lần...
 
Ngày xưa có gã thư sinh... quỷ
Giấu sách trong lưng rất... yêng hùng
Tửu lượng "thằn lằn ly rượu cúng"
Lý Bạch tân thời uống đá chanh
Bạn bè một lũ quân trời đánh
Học ít chơi nhiều buổi chiến chinh
Cuối năm thi rớt cùng đi lính
Tên tuổi sau này kín sử xanh?
 
Ngày xưa có gã thư sinh... quái
Áo trắng quần tây rất... học trò
Giờ chơi ngó gái qua cửa gió
Đâm lòng thương tóc, nhớ mắt xanh
Chiêm bao những trận không lành mạnh
Bạn học, ôm nằm như... hiền thê
Sáng ra tới lớp thành gian tế
Không lẽ yêu thầm cũng Sở Khanh?
 
Ngày nay có gã thư sinh... lão
Lang bạt xứ người rất thê lương
Đất quê vốn rộng, lòng người hẹp
Trời kín trên đầu, mây bốn phương
Cứ độ đông tàn, xuân ngấp nghé
Ngồi lê quán rượu góc phi trường
Đợi mỗi máy bay lên phía biển
Lại khà một ngụm nhớ cố hương...
 
Ngày nay có gã thư sinh... bệnh
Sợ chết, nằm lo không kịp về
Nhà quàn nước Mỹ đông lệ đá
Xứ tuyết tha ma lạnh tứ bề
Lẽ nào đến chết còn kẹt lại
Đất khách quê người, đau tái tê
Lạy em,
Lạy mẹ,
Cho hỏa táng
Xứ sở, yên thân, tro cốt về...

Duyên Dáng Chút Xuân Đời

Rập rờn lay...
Mùa hoa Cải đắng
Em về, đài các gió bên sông
Liệu xuân từ độ ta đi vắng
Có còn đủ nắng thắp em không?
 
Rộn ràng bay...
Mùa chim Chiền chiện
Em ngồi vườn cũ khóc trinh nguyên
Tiếng hót ngần ngừ, xuân dã chiến
Ta lại giở trò hẹn ra Giêng.
 
Chờn vờn say...
Mùa hoa Bươm bướm
Em đi, vàng chóe bóng xuân chiều
Thị xã, mười năm, qua như chớp
Đường mòn,
Bước mỏi,
Lạc
Liêu xiêu.
 
Nồng nàn xoay...
Mùa Nam non gió
Em mặc váy xòe hóa thành... mây
Ta giấu đời tàn nơi Vạn thọ
Em bất thần thơm:
Xuân... ngây ngây.

 
  Trở lại chuyên mục của : Hùng Nguyễn