HÙNG NGUYỄN
 

Một Thuở Mưa Non
 
Chẳng hiểu mưa làm chi
Để một người ướt áo
Bên một người vô đạo
Liếc nhau mà sân si.
 
Em về phơi áo ướt
Tiếc một chiều mưa oan
Người đi như gió thoảng
Còn nhớ gì cổ hương.
 
Ta trăm năm thất lộc
Thương phải người lông măng
Chiều mưa em da trắng
Thơm một đời đi rông.
 
Chẳng hiểu mưa làm gì
Để cứ chiều là nhớ
Áo em đầy mắt vỡ
Ướt chi mộng xuân thì.

Ngựa Cũng Buồn Thiu
Trên Đèo Cả

 
Một ngựa chết gục lưng đèo
Núi mòn sông cạn ráng trèo làm chi?
Quạ diều bâu lấy tử thi
Bộ da đã bị lột khi mới... què.
 
Một ngựa đứng... đái trên đèo
Đầu cây ngọn cỏ bọt bèo đáng thương
Nước non ngàn dặm bất tường
Rùng mình phải gió quê hương thổi chiều.
 
Một ngựa ngơ ngác đỉnh đèo
Xuôi Nam? Ngược Bắc? Về theo hướng nào?
Gập ghềnh trời thấp đất cao
Bên hông đèo Cả ba đào biển Đông.
 
Một ngựa lững thững chân đèo
Đôi quang gánh nợ đời treo chuyến thồ
Cầm bằng mỏi vó giang hồ
Giấc mơ đồng cỏ hóa khô trong tàu.
 
Một ngựa liếm lá cuối đèo
Ngậm ngùi vét giọt trong veo sương chiều
Biết còn mấy độ đìu hiu
Mà vung tiếng hí xé thiều quang... tan.

Muộn

 
Thương một mùa nắng muộn
Còi cọc hoa trên cành
Em, nụ cười mục ruỗng
Vỡ đời ta, ngon lành.
 
Thương một người sống muộn
Giấu đời vào hoàng hôn
Em, chim ngàn sa xuống
Hót lời yêu, mất hồn.
 
(Về nhau...
Sông nợ lục bình
Về nhau...
Mây trắng nợ tình cơn mưa
Trăm năm đã thất thân chưa
Mà ngàn sau đã ngàn xưa mất rồi?)
 
Thương một trời nở muộn
Sắc hương dậy trái mùa
Em, đàn bà thức muộn
Ngáp, tình hôi hôi... Chua!

Chiều Loanh Quanh Phố Nhỏ

 
Đường quen bước lạ tôi về
Chiều ngơ ngác gió trăm bề chim bay
Trên đầu tháp cổ ngàn mây
Vầng khăn tang trắng phủ đầy dấu rêu.
 
Phố dài bước ngắn tôi đi
Chiều hiu hắt nắng buồn ly tan người
Bước từng bước hoa sữa rơi
Mùi ai tục lụy chơi vơi kiếp này.
 
Chén lưng bầu cạn tôi say
Chiều quay quắt rượu no đầy mắt khô
Ngả nghiêng tỉnh lỵ xô bồ
Cơn vui xóm nhỏ lại hồ đồ... tôi.

  Trở lại chuyên mục của : Hùng Nguyễn