KHA TIỆM LY

BÀI THƠ VIẾT VỘI
(Gởi HTH)
Chỉ e rơi vào cuộc vô thường
Anh sẽ nợ em bài thơ dang dở
Bởi chậm bước nên đò duyên đã lỡ,
Viết vội bài thơ mà chưa hết nhớ thương!
Thương sông Tiền miệt mài nặng tình cây lúa
Thương nước rong lên lấp lé nhảy bờ
Thương buổi chợ về em nghiêng nón lá
Cho con đường làng chợt hóa thành thơ!
Xưa anh bảo yêu màu bông bí rợ,
Như áo em vàng lúc mới quen nhau
Nước Cổ Chiên luôn tràn trề thương nhớ
Mặc cho sông đời chỗ cạn chỗ sâu!
Ta bước đi mang theo đời lận đận
Em sang sông, dang dở nợ cau trầu.
Ta quay lại nhìn đò ngang mấy bận
Một sáng chướng về, buồn lắm đất cù lao!
Cho dẫu dòng sông không bên trong bên đục,
Thì ra đầu vàm vẫn hai ngả chia hai
Hoa bưởi sau vườn làm thơm thêm mùi tóc
Em thành rượu bao giờ, sao lại để ta say?
Hình: Cổ Chiên, dòng sông thơ ấu của tôi
VIẾT CHO EM
(Cho HTH)
Hương tình em còn sót lại bờ môi
Ta từ ấy hốt hóa thành thi sĩ.
Dù nuộn màng được chút tình tri kỷ
Nhưng rất lớn lao cho một kiếp luân hồi!
Ngây ngất nhấp men tình em lãng mạn,
Xua hết lạnh lùng, làm ấm áp đời ta
Tự giận mình trót ăn canh Quên Lãng*
Chẳng nhớ đón em trên bến Nại Hà!
Dòng sông đời cuồng phong làm vẩn đục
Cho thuyền ta chao đảo bến tơ duyên
Lại loạng choạng giữa chợ đời vinh nhục,
Chỉ sợ thơ tình không giữ nổi tình em!
Có loài hoa khi bình minh đã vội rụi tàn
Có loài hoa đến hoàng hôn vẫn còn hương sắc
Ta, đá cuội phơi thân cùng hoang mạc
Nên thách thức cũng bão tố nhân gian!
Em cho ta chút má hồng trong nắng
Làm chất men tình nhóm lửa hương duyên
Để ta loạng choạng từ đêm ấy
Khi gối vương vào sợi tóc em.
Kha Tiệm Ly
* Cháo lú