KHA TIỆM LY
Một Mùa Xuân
(Về mùa xuân Kỷ Dậu 1789)
Ta bỗng thấy mặt trời nghiêng ánh lửa,
Vùng giang sơn nhỏ bé rạng huy hoàng.
Cả trăm ngàn hồn quân giặc than van:
Ôi khủng khiếp, một giống nòi uy dũng!
Từng ánh thép, từng chiếc đầu rơi rụng,
Quân kì bay làm ngợp vía quân thù
Đống Đa một thuở,
Oanh liệt ngàn thu!
Ai gây hấn, mang hờn căm về nước?
Ai xâm loàn, cho xương ngất biên khu?
Áo vải cờ đào,
Hồ Thơm Nguyễn Huệ,
Ra chút uy linh , danh lừng bốn bể.
Lời ban ra, muôn tướng sĩ cúi đầu.
Sau lưng bạch tượng,
Ngàn vạn vó câu.
Quyết đem máu tẩy bao trang nhục sử.
Dựng mùa xuân hoa trăm sắc muôn màu
Sưong tuyết đâu mờ được vết son.
Dù bao thay đổi, Đống Đa còn.
Ân sâu chưa thoả lòng anh dũng,
Mạng bạc còn ghi hận nước non!
Còn sức, thanh gươm mờ ánh nguyệt,
Cuối đường, vó ngựa nản chân bon!
Ai về đất bắc cho ta nhắn,
Còn máu thù rơi khắp lối mòn?
Trời cao ngân ngất,
Đất rộng thênh thênh,
Lũ chàng Tôn sao chẳng tìm đường chạy
Qua chi sông Hồng cho xác nổi lênh bênh?
Qua chi sông Hồng cho xác nổi lênh bênh?
Hồ Thơm Nguyễn Huệ,
Áo vải cờ đào.
Người đã tạo một mùa xuân vĩ đại,
Cho bây giờ và mãi mãi về sau
Áo vải cờ đào,
Hồ Thơm Nguyễn Huệ.
Vó ngựa rung rinh trời phương bắc
Ánh gươm mờ mịt mấy tầng sao
Ngàn năm dấu ngựa dù rêu phủ,
Mà nước sông Hồng vẫn đỏ au!
Thánh Thiện
Dù mắt em chẳng còn long lanh sáng.
Dù môi em đã nhạt nét tươi hồng.
Nhưng ai chẳng mất đi một thời xuân sắc?
Còn lại chăng là ở một tấm lòng.
Ta lãng tử giữa khung trời lận đận
Ngựa sông hồ cũng mỏi vó đêm nay
Em thánh nữ từ vườn Tây Vương Mẫu
Vói nhặt vần thơ nên trần thế lạc loài!
Mặc dòng đời bên trong, bên đục,
Mặc người đời ai tỉnh, ai mê.
Ta chỉ biết tình em là trăng lành mật ngọt,
Dù trăm năm hoa nở muộn đường về!
Suối tình em là sông yêu lai láng
Cho vườn ta hoa lá chợt huy hoàng
Bao cay đắng đời ta, em nốc cạn
Chừa chút hương nồng cũng đủ ấm giang san!