KHA TIỆM LY

 
Ngày Mẹ Theo Chồng
 
Nắng hừng lên chưa tan sắc cầu vồng,
Mà mẹ theo chồng từ năm mười sáu!
Cây sầu đâu còn thương cành trơ áo não,
Mà ngoại lo chi cây cải có ngồng!
 
Tóc mẹ ngắn, ngoại phải bới đi, bới lại.
Áo vải ta còn một cái sáng màu.
Đôi guốc vông ngượng ngùng chân con gái,
Chút dầu dừa trang điểm tóc cô dâu.
 
Thương đàn em – đứa chăn vịt cho người.
Đứa bắt cá để ngày mai đổi gạo.
Tuổi thơ kiếm ăn như con sành con sáo,
Đứa út tồng ngồng lấp ló đứng coi!
 
Qua bờ kia, giã từ thời con gái,
Thương các em còn lăn lóc trong đời.
Lau nước mắt, mẹ đau lòng ngoảnh lại,
Chợt thấy dòng sông bên lở bên bồi!
 
Tại con bướm vàng đậu nhánh mù u.
Mà một bầy con kéo theo đời lận đận.
Chiếc võng đứt tao xót cho thân phận
Như đời mẹ buồn hơn những lời ru!
 
Ngoại nhai trầu không giập niềm thương nhớ,
Tóc hoa râm nay sợi trắng nhiều hơn.
Con bìm bịp sớm chiều kêu nước lớn,
Bông lục bình chợt tím cả hoàng hôn!

Giọt Tình Em Rớt Lại

 
Ta lỡ đào thai thành hạt cát
Thì trách chi nắng táp gió đùa
Năm tháng thi gan cùng sa mạc
Để đêm về thèm một hạt sương khuya
 
Khi gió bão chẳng thương đời nắng cháy
Thì giọt yêu làm thêm nợ trái sầu
Chút hương yêu em giả vờ rớt lại
Ta lượm tình si khi tóc đã hai màu!
 
Dù chút hương yêu em giả vờ rớt lại
Cũng đủ làm một chất men say
Em đã cho ta rượu tình ngọt lịm
Còn ly nào đắng, chén nào cay?
 
Ta dù chỉ là thân bèo nước,
Cũng giữ giùm nhau một chút duyên
Chẳng phài hẹn nhau từ kiếp trước
Mà trăm hồ không đong hết nhớ thương
 
Sóng sánh rượu tràn qua miệng cốc
Chập chờn ta thấy bóng hình ai
Nửa muốn uống cho càng thêm ngây ngất,
Nửa ngập ngừng sợ mất dáng liêu trai
 
Đời cát bụi chịu nghìn trùng giông bão,
Ta xa rồi cho rượu đắng môi thêm.
Đường trần thế có bao lần gai góc
Đường tình ta thêm mấy bước chông chênh!

Nhớ Một Lần Xa
 
Khi bầy cá lội rung rinh nhành bông súng,
Lúc con nhái phơi mình trên chiếc lá sen.
Và cây mượn lá nhuộm cho thu vàng úa,
Ta mượn lục bình nhuộm tím áo em.
 
Khi con tim ngập ngừng lên tiếng,
Thương chèo ai khuấy nhẹ nước lung linh.
Thương phù sa ngọt, làm vàng thêm bông điên điển,
Khi nước son về làm đỏ mắt cá linh.
 
Ngả ba kinh đường chia hai nẻo,
Cây dừa nghiêng mình soi bóng nước buồn tênh.
Em vừa bước qua cây cầu tre lắt lẻo,
Ta ngoảnh lại cuộc tình bỗng thấy chông chênh!
 
Mượn rượu mượn thơ nơi quê người xứ lạ,
Cố quên đi mắt môi cũ, người ơi.
Cây sầu đông quen chướng về lạnh giá,
Ta, rượu đắng lòng - say miết cũng quen môi!
Kha Tiệm Ly

  Trở lại chuyên mục của : Kha Tiệm Ly