LÂM SƠN DUNG

 
Chia Đôi Nỗi Buồn
 
Rồi như thế...ngày qua ngày như thế!
Người bỏ đi xa khuất không về
Ta ở lại vườn xưa hoang phế
Chiều theo chiều tiếp nối lê thê...
 
Rồi không hứa...không còn lời hò hẹn
Hồ nước sâu mục rữa...sầu lên men
Vạt nắng phai vẫn nằm im nguyên vẹn
Lá rụng đầy trên lối ngõ thân quen
 
Dòng sông cũ miệt mài trôi mãi mãi
Bờ cỏ lau chờ nghiêng ngã u hoài
Ta cũng biết người đã không trở lại
Sóng vỗ về ru nỗi nhớ nguôi ngoai...
 
Rồi cứ thế...đêm lạc loài gió thổi
Mộng âm thầm...mơ nẩy nở sinh sôi
Thương kí ức mong người tha thứ lỗi
Dĩ vãng buồn...xin bao dung chia đôi...

Tháng Tư Mây Cứ Bay

 
Tháng tư mây cứ bay
Dặm đường xa khuất dạng
Đâu cần chi giới hạn
Bồng bềnh theo lối quen...
 
Mặc dòng đời bon chen
Không màng thêm cao thấp
Lối di dời thẳng tắp
Ngày qua ngày như nhiên
 
Cõi đất trời thiêng liêng
Ai cầu mong danh lợi ?
Ai đua đòi dịu vợi
Mây cứ bay bình yên...
 
Trái tim mềm vô biên
Bao dung tình biển rộng
Núi non vươn ước vọng
Sương giăng trầm mến thương
 
Nếu mây còn vấn vương
Mùi hoa thơm cỏ lạ
Háy ghi lòng nhớ dạ
Thời gian dài vô tư....

Thoang Thoáng Mông Lung

 
Nắng lắt lay, chiều buông ngõ vắng
Lá rớt rơi phong kín đường dài
Chim đã bay, hàng cây im lắng
Gió thì thào thầm lặng bên tai...
 
Dòng sông cũ bao ngày vẫn chảy
Mộng lênh đênh trôi nổi chập chờn
Tóc xoã buông âm thầm biến chải
Người đi rồi biết nói gì hơn !
 
Đợt sóng xô lục bình lóng ngóng
Ngọn cỏ lau ve vẫy mệt nhoài
Tà áo bay ngậm ngùi khuất bóng
Mây lạc loài...mây nhớ thương ai ?
 
Ngày tháng qua...hạ về ngơ ngác
Tình vấn vương phai nhạt niềm thương
Đôi mắt xưa nhìn trong chốc lát
Lơ đãng buồn hoa tỏa mùi hương
 
Thời gian trôi làm sao trở lại ?
Bước chia ly đâu dễ tương phùng
Đời lẻ loi mưa dầm nắng dãi
Sương khói trầm cứ mãi mông lung....

 

  Trở lại chuyên mục của : Lâm Sơn Dung