LÂM  SƠN DUNG


Đời Có Không?
 
Có đời đang sống nơi đây!
Có ta ái ngại bên cây hoa hồng
Có mây giăng trãi bềnh bồng
Có con nước chảy lòng vòng vẫn vơ...
 
Có người xõa tóc buông tơ
Có đôi mắt gợi ngu ngơ lắng tình
Có con tim nhớ bóng hình
Có mong hơi thở giữ gìn chút duyên...
 
Có nguồn gió thổi liên miên
Có nghe lá rụng ngoài hiên hững hờ
Có bao nhiêu bến, nhiêu bờ?
Có cơn sóng vỗ dật dờ luyến thương...
 
Có vườn mơ tỏa thơm hương
Có con bướm lượn vấn vương dịu dàng
Có chiều rơi nắng muộn màng
Có thêm mộng mị nhẹ nhàng viễn vông....

Chẳng Thà...

 
Chẳng thà mình cứ bỏ nhau
Còn hơn ngậm giấc chiêm bao la cà...
Trái tim chân chất thật thà
Có đâu lẩn thẩn í à lửng lơ!
 
Sáng mai hồng nắng vu vơ
Hoa tươi đợi bướm ngu ngơ mĩm cười
Con chim ngơ ngác hót lười
Cỏ ươm sương động xanh rười rượi xanh...
 
Lâu rồi lẩn quẩn loanh quanh
Chờ mong mắt liếc mong manh lặng lờ
Chơi vơi hạnh phúc bất ngờ
Mộng bay theo gió dật dờ vấn vương...
 
Chẳng thà che dấu niềm thương
Còn hơn níu kéo mùi hương hảo huyền
Nắng buông chao chát đôi miền
Mưa rơi xao xác ưu phiền viễn vong...

Chín Mười Năm Rồi

 
Chín năm gần gủi đất trời
Mười năm chưa nói...cuộc đời vô ngôn!
Ngẩn hồn như chết chưa chôn
Có đâu khốn đốn hàn ôn nỗi sầu!
 
Chín năm người đã qua cầu
Mười năm thui thủi gục đầu từng đêm
Còn gì để nói êm êm ?
Một lời thêm nữa...đau thêm nỗi lòng!
 
Chín năm rạng rỡ má hồng
Mười năm trả nợ bềnh bồng chưa xong!
Trở về một bóng long đong
Lục bình đưa đẩy còn trông mong gì?
 
Chín năm nghe gió thầm thì
Mười năm đời vẫn lầm lì ngu ngơ
Chín năm cù bất cù bơ
Mười năm mưa nắng tóc tơ dật dờ...

 

  Trở lại chuyên mục của : Lâm Sơn Dung