LÂM SƠN DUNG

 
Không Hiểu
 
Không hiểu vì sao nắng lên cao
Trong vườn hoa héo úa chao dao
Có phải người đi rồi đi mất
Hun hút tình yêu một thuở nào...
 
Không hiểu thường khi gió nôn nao
Lưu luyến buồn vui, nỗi khát khao
Đôi mắt ngày xưa nhìn nuối tiếc
Nhịp tim xao xuyến quá ngọt ngào...
 
Không hiểu vì sao đêm qua mau
Phải vì trăng chếch bóng chênh chao
Hay tại đường xa...tình hư ảo
Chiều lá vàng rơi...nắng hanh hao...
 
Không hiểu vì sao giấc chiêm bao
Níu niềm thương mến mãi dâng cao
Những đêm khuya khoắt nằm thao thức
Canh cánh lòng đau xót nghẹn ngào!
 
Không hiểu vì sao biển dạt dào
Tại bờ trông ngóng sóng xôn xao
Tại mây yêu nước, trời yêu đất
Hay tại xa nhau nhớ bạc đầu!

Đôi Khi Mình Muốn

 
Đôi khi mình muốn làm chim
Mộng bay lên núi đi tìm đóa hoa
Cánh hồng màu sắc kiêu sa
Phất phơ vội vã thiết tha đón chào...
 
Đôi khi mình muốn tự hào...
Mộng bay xuống biển dạt dào sóng xô
Gọi tình trôi nổi lô nhô
Gửi mây, nhắn gió tung hô ngóng chờ...
 
Đôi khi mình thấy thẫn thờ!
Mộng theo mây trắng dật dờ quẩn quanh
Muốn vào rừng vắng xanh xanh
Lắng nghe cành lá thiên thanh gọi mời...
 
Đôi khi ước muốn rạng ngời
Dang tay bay khắp đất trời mênh mông
Nhủ lòng quên hết long đong
Đến bên vạt cỏ thong dong ngủ vùi....

Một Lần Đau

 
Cánh chim nào thiên di
Đường xa vời cố lý
Người đi buồn âm ỉ
Đau một lần chia ly!
 
Lạnh lùng mây trắng bay
Rừng thương sầu quan tái
Lá vàng rơi...rơi mãi
Đau một lần buông tay!
 
Người đi lên núi cao
Ngóng trăng sao thì thào
Mơ cuộc tình hư ảo
Đau một lần chiêm bao!
 
Nguời đi ra biển khơi
Nghe sóng xô bời bời
Vói tay đời chới với
Đau một lần chơi vơi!
 
Ta về qua lối xưa
Vườn hoa thoảng hương thừa
Sao về đây chi nữa?
Người có về hay chưa?

Giấc Buồn

 
Nửa đêm gió thổi luông tuồng
Trầm mê kí ức...lòng buồn nát tan!
Tình đầu bỏ ngõ đi hoang
Người xa cũng đã lang thang cuối trời...
 
Gặp nhau không nói nên lời
Bỏ quên ngày tháng một thời lửng lơ
Tần ngần người cứ làm ngơ
Đành thôi! Cũng đã đâu ngờ...đã lâu...
 
Một thời say đắm chìm sâu
Vấn vương ngậm mối duyên đầu chắt chiu...
Chiều chiều qua bến cô liêu
Trăm năm dài ngắn...quá nhiều ngổn ngang...
 
Gió vờn quanh quẩn miên man
Lá rơi lá rụng, mùa sang rã rời
Có ta ngồi lại bên đời
Nhìn theo khuất bóng vợi vời dáng xưa....

  Trở lại chuyên mục của : Lâm Sơn Dung