LÂM SƠN DUNG


Thời Đã Qua
 
Đã qua thời tươi trẻ
Em thôi giận, thôi hờn
Nắng phai, chiều quạnh quẻ
Cỏ xưa mềm... xanh hơn!
 
Đã qua thời con gái
Em vui được mấy lần?
Gió vờn xao động mãi
Hoa thắm màu bâng khuâng...
 
Đã qua...buồn chi nữa!
Em thôi đợi, thôi chờ̀
Anh có về ngang cửa
Mắt liếc nhìn vu vơ...?
 
Đã qua thời dang dở...
Anh quên hẹn, quên hò
Em không còn bỡ ngỡ
Em đâu còn quanh co!

Có Khi

 
Có khi thức dậy...một ngày qua...qua mãi
Ngẫm ra mình sống mệt nhoài cũng đã lâu
Thời gian đẩy đưa miệt mài từ thơ ấu
Cuộc đời chôn dấu, chìm sâu...bước lạc loài...
 
Có khi nắng mai hắt sương hiên ngoài
Tiếng chim ríu ra ríu rít gọi hoài với nhau
Gió đùa bóng lá quấn quít lao xao
Vuốt ve nhè nhẹ nao nao chút tình...
 
Có khi đìu hiu trời đất yên bình
Lửng lơ đôi bướm giữ gìn cánh bay
Âm thầm lắt lay lá rụng...chiều phai
Vấn vương ánh mắt...bàn tay ngỡ ngàng
 
Có khi thức khuya đêm lụn trăng tàn
Tiếng ve rền rĩ bàng hoàng, nỉ non
Mộng chìm một thời má thắm môi son
Mơ theo ngọn sóng mõi mòn biển khơi...
 
Có khi ngẩn ngơ thương nhớ đầy vơi
Trầm mê tóc mượt buông lơi vai mềm
Thiết tha lưu luyến ánh mắt êm đềm
Dáng xưa ẩn hiện đêm đêm trở về....

Nghìn Năm Cũng Buồn

 
Nghìn năm miên viễn sẽ buồn!
Trầm mê ngõ vắng chuồn chuồn bay cao
Từng chiều quạnh quẻ qua mau!
Hắt hiu nỗi nhớ chiêm bao cội nguồn...
 
Hoàng hôn vây phủ loạn cuồng
Dáng xưa gió thổi thẹn thuồng về đâu?
Nước trôi một dòng sông sâu
Lạnh lùng đưa đẩy lo âu đổi dời
 
Thời gian ấp ủ một thời
Lãng quên thử thách...vợi vời tâm tư
Một đời duyên nợ thiếu dư?
Nặng nề hoang lạnh phù hư chẳng lường
 
Từ đây ngơ ngác tỏ tường
Ước mơ đã muộn, mộng thường hư hao!
Khát khao mờ khuất trăng sao
Lắt lay xào xạc lao đao gió luồn...
 
Đường xưa ngơ ngác vẫn buồn!
Lạnh khung trời quạnh lạc đường xa xôi...
Cuộc tình lặng lẽ chia đôi!
Tóc buông...mắt lệ bờ môi ướt lòng
 
Nghìn năm như thế bềnh bồng
Một mình câm lặng chất chồng cô đơn...
Còn lại gi để̀ đau hơn
Dòng đời xô đẩy chập chờn qua luôn...
 

  Trở lại chuyên mục của : Lâm Sơn Dung